"Đồng chí Chu, chúng ta để nó đi đi, nó có chủ nhân, chỉ cần nó trở về bên cạnh chủ nhân của nó, vậy chúng ta cũng có thể lấy lại đồ chơi của Thần Thần." Cảnh vệ viên nhìn ra được sự lợi hại sói con, tận tình khuyên bảo Chu Tĩnh Nhã.
"Cậu chắc chắn đây là chó sói?"
Chu Tĩnh Nhã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía sói con cũng vô cùng lạnh lẽo.
"Chắc chắn, đây chính là chó sói, bà xem cái đuôi của nó hướng xuống dưới, hơn nữa không hề lay động." Cảnh vệ viên giải thích đến đây, lại nói tiếp: "Còn có đôi tai, đôi tai cũng có khác biệt rất nhỏ."
Chu Tĩnh Nhã theo lời của cảnh vệ viên lưu ý cái đuôi cùng với lỗ tai của sói con.
Càng nhìn lại càng cảm thấy cảnh vệ viên nói đúng.
Nhìn căn phòng bừa bộn không chịu nổi, Chu Tĩnh Nhã trực tiếp đi tới bên bàn đọc sách kéo ngăn kéo ra, sờ vào vách ngăn phía trên của ngăn kéo, bà ta biết trong căn phòng này có súng, bởi vì căn phòng này đã từng là phòng của Vệ Lăng.
Chu Tĩnh Nhã cầm được súng liền nâng súng lên, ngắm chuẩn sói con.
Sói con vốn nhạy cảm với nguy hiểm, phát giác được nguy hiểm liền trực tiếp nhào tới.
Sói con tức giận công kích, tốc độ so với Chu Tĩnh Nhã nổ súng còn nhanh hơn.
Tiếng súng vang lên, Chu Tĩnh Nhã cũng thét lên chói tai.
Nếu không phải cảnh vệ viên nhận thấy tình hình không đúng đẩy Chu Tĩnh Nhã một cái, một vuốt này của sói con tuyệt đối có thể cào ra một lỗ lớn trên cổ của Chu Tĩnh Nhã.
Tuy rằng cổ của Chu Tĩnh Nhã không bị rạch ra hoàn toàn nhưng cũng đã bị thương.
Máu tươi trong nháy mắt chảy xuống.
Cảm giác được máu tươi nóng ấm chảy xuống từ trên cổ, chân Chu Tĩnh Nhã mềm nhũn, trực tiếp tựa vào tường, ánh mắt nhìn về phía sói con cũng tràn đầy sợ hãi.
Bà ta sợ rồi.
Sói con đã ra tay thì cũng sẽ không lưu tình, phát giác ra Chu Tĩnh Nhã muốn lấy mạng của mình, giờ nhìn thấy Chu Tĩnh Nhã vẫn chưa chết liền nhào tới lần nữa, đôi móng vuốt đầy lông mang theo sát khí đáng sợ.
Tốc độ của sói con tất cả người nhà họ Vệ đều đã lĩnh giáo qua.
Cảnh vệ viên muốn cứu người nhưng cánh tay ngăn cản của anh lại chậm hơn so với sói con một chút như vậy, trơ mắt nhìn móng vuốt của sói con lần nữa vươn về phía cần cổ của Chu Tĩnh Nhã, cái này nếu thật sự cào trúng, hôm nay Chu Tĩnh Nhã tuyệt đối sẽ chết.
Cảnh vệ viên hoảng sợ da đầu cũng sắp nổ tung.
Hận bản thân không mọc thêm được tám cái tay, cũng hận tốc độ không thể nhanh thêm một chút.
Lúc này anh vô cùng hối hận, sớm biết sẽ xuất hiện nguy hiểm như vậy, vừa rồi cho dù phải chống lại mệnh lệnh cũng phải đi tìm chủ nhân của sói con trước.
Ngay lúc mấy người trong phòng đang tuyệt vọng không thôi, một giọng nói trong trẻo từ viện bên cạnh vang lên.
Theo tiếng gọi này vang lên, móng vuốt của sói con cũng ngừng lại.
Ngừng lại ngay trước cần cổ của Chu Tĩnh Nhã.
Móng vuốt chỉ cách cần cổ đúng một milimét, Chu Tĩnh Nhã có thể cảm giác được xúc cảm lông nhung của móng vuốt, bởi vì đây là một cái móng vuốt đầy lông, móng vuốt sắc bén nhanh chóng dừng lại, lông trên móng vuốt cứ thế theo quán tính tung bay.
Hô hấp ngừng lại.
Lúc này gương mặt của Chu Tĩnh Nhã đã trắng bệch, còn có vết thương đang chảy máu trên cổ, nhìn qua thấy thế nào cũng rất khó coi.
"Đô Đô!" Cảnh vệ viên nghe rõ tiếng gọi ở bên ngoài phòng, cũng nhớ ra tên của sói con, anh ấy không dám kích thích sói con, vô cùng nhỏ giọng thăm dò gọi một tiếng.
Đôi mắt tròn xoe của sói con nhìn về phía cảnh vệ viên, sau đó dưới sự kinh hồn bạt vía của cảnh vệ viên tao nhã buông móng vuốt xuống.
Móng vuốt của sói con vừa buông xuống một cái, Chu Tĩnh Nhã liền lăn một vòng, lăn tới sau lưng cảnh vệ viên, tay bịt chặt lấy cổ.
Bà ta thiếu chút nữa đã chết rồi.
Đối mặt với cái chết, không có ai là không sợ.
"Rầm!"
Cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị một lực mạnh từ bên ngoài đá văng ra, Hoàng Hải Quân đầu đầy mồ hôi rốt cuộc đuổi tới, mà lúc này Tần Thanh Man cũng mới vừa xông vào trong viện của nhà họ Vệ, còn chưa vào trong phòng, Sở Sở cũng vẫn đang leo cầu thang.
Trong phòng bừa bãi cùng với cái cổ đang chảy máu của Chu Tĩnh Nhã khiến Hoàng Hải Quân kinh hãi.
"Đô Đô." Hoàng Hải Quân ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng gọi sói con, tuy anh ấy không biết tại sao nhà họ Vệ lại biến thành như thế này nhưng anh ấy tuyệt đối tin tưởng lúc này sói con đang trong cơn giận dữ.
Hoàng Hải Quân không có giao tình với sói con nhưng anh ấy từng ở lại nhà họ Tần, sói con có biết anh ấy.
Huống chi hôm nay anh ấy còn đưa người nhà họ Tần tới đại viện, anh ấy tin tưởng sói con tuyệt đối sẽ nhớ mình, Hoàng Hải Quân không mong sói con có thể nể mặt mình mà ngoan ngoãn đi cùng mình, anh ấy chỉ muốn vỗ về sói con.
Chỉ cần có thể ngăn cản sói con làm bị thương người khác, người nhà họ Tần sẽ có thể đuổi kịp tới.