Thái độ vừa cẩn thận lại dè dặt của Hoàng Hải Quân đối với sói con khiến người nhà họ Vệ nhạy bén nhận ra được sự lợi hại của sói con.
Chu Tĩnh Nhã trợn mắt nhìn Hoàng Hải Quân, muốn nổi giận nhưng lại vì sợ sói con, bà ta đành đem lời đã ra tới bên miệng nín trở về.
"Đô Đô, qua đây." Hoàng Hải Quân dùng giọng điệu ôn hòa gọi sói con, trong mắt không có chút nguy hiểm nào.
Sói con quay đầu nhìn Hoàng Hải Quân.
Nó nhận ra người này.
"Đô Đô." Kèm theo tiếng gọi này còn có một loạt tiếng bước chân lạch bạch, là Sở Sở đã chạy tới.
Sở Sở vượt qua Hoàng Hải Quân xông vào trong phòng, ôm chầm lấy sói con cẩn thận kiểm tra.
Vừa nãy cậu đã nghe thấy tiếng súng vang lên, cũng không biết sói con nhà cậu có bị thương hay không.
Quân Quân thở hổn hển theo sát phía sau Sở Sở cũng xuất hiện ở trong phòng, đứa trẻ cũng coi như có mắt nhìn, không cản trở mà đứng ở sau lưng Hoàng Hải Quân chống lưng cho Sở Sở với sói con.
Trong phòng bởi vì Sở Sở đến mà lần nữa yên tĩnh lại.
Nhìn sói con ngoan ngoãn nằm trong tay Sở Sở, người nhà họ Vệ cùng Hoàng Hải Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bầu không khí tại hiện trường liền trở nên lúng túng hơn.
Vết thương đang chảy máu trên cổ của Chu Tĩnh Nhã rất rõ ràng, Sở Sở lại làm như không thấy…
"Các người nổ súng, Sở Sở lo lắng Đô Đô bị thương cho nên mới quan tâm Đô Đô trước, cũng là chuyện thường tình." Hoàng Hải Quân bất đắc dĩ giải thích giúp Sở Sở một câu, đồng thời cũng nói cho người nhà họ Vệ biết, là nhà họ Vệ ra tay trước.
Đây chính là một món nợ khó đòi.
Sói con không biết nói chuyện, chủ động xông vào nhà họ Vệ, ở trong nhà họ Vệ xảy ra chuyện gì căn bản không ai biết được, cái duy nhất Hoàng Hải Quân có thể nói đó là người nhà họ Vệ nổ súng với một con động vật nhỏ.
Chu Tĩnh Nhã vừa mới về hưu, cũng đã từng ngồi ở vị trí cao, kiểu người nào mà bà ta chưa từng gặp, mánh khóe nhỏ này của Hoàng Hải Quân bà ta liếc mắt một liền nhìn rõ.
Đây là định bảo vệ cho con chó sói này.
Thấy chó sói được đứa nhỏ ôm vào trong lòng xem xét, không có nguy hiểm nữa, Chu Tĩnh Nhã chậm rãi đứng lên khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của cán bộ, bà ta không so đo với đứa trẻ nhưng tuyệt đối sẽ gây phiền phức cho Hoàng Hải Quân: "Hoàng Hải Quân."
"Dì Chu." Hoàng Hải Quân dùng giọng điệu cung kính, anh ấy biết phải cho Chu Tĩnh Nhã một câu trả lời thích đáng.
Sói con xông ra ngoài gây họa lớn, họ nhất định phải cho nhà họ Vệ một câu trả lời, hôm nay cho dù nhà họ Vệ là gia đình bình thường thì bọn họ cũng phải giải quyết thích đáng cho người ta.
"Đồng chí Hoàng Hải Quân, tôi gánh không nổi một tiếng dì này của cậu."
Chu Tĩnh Nhã không muốn bàn tới giao tình gì với nhà họ Hoàng, mặc dù chỉ là giao tình mặt ngoài nhưng chỉ cần bàn tới tình cảm thì hôm nay bà ta sẽ không thể trừng trị con chó sói làm mình bị thương này được, cho nên hôm nay phải công tư phân minh.
Hoàng Hải Quân nghe hiểu nhắc nhở của Chu Tĩnh Nhã.
"Đồng chí Chu, thật xin lỗi, là chúng ta trông chừng không tốt, Đô Đô đã gây ra phiền phức không nhỏ cho nhà dì, tôi xin thay mặt Đô Đô xin lỗi dì, tổn thất trong phòng cứ để tôi bồi thường, vết thương trên cổ dì cũng cần phải nhanh chóng xử lý, tất cả chi phí cứ để tôi chi trả." Hoàng Hải Quân đảm đương trách nhiệm.
Chu Tĩnh Nhã lại không muốn nói tới những thứ vô dụng này với Hoàng Hải Quân.
Bà ta đưa tay sờ cổ.
Lúc nãy cảnh vệ viên ngăn cản kịp thời, cổ của bà ta chỉ là bị sói con cào bị thương một chút thôi, mặc dù có chảy máu nhưng vết thương không hề sâu, bây giờ mà bà ta thật sự đi băng bó vết thương thì làm sao còn gây phiền phức cho con sói con kia được.
"Đồng chí Hoàng Hải Quân, chó nhà cậu nuôi là chó sói?" Chu Tĩnh Nhã làm khó dễ.
"Đúng, Đô Đô nhà tôi là chó sói." Trả lời Chu Tĩnh Nhã chính là Sở Sở, lúc này Sở Sở đã kiểm tra toàn thân cho sói con xong, thấy trên người sói con không bị thương liền yên tâm, sói con là nhà cậu nuôi, gây ra họa phải do nhà bọn họ chịu trách nhiệm, không thể làm phiền tới anh Hoàng Hải Quân được.
Chu Tĩnh Nhã không nghĩ tới Sở Sở sẽ chen lời vào.
Nhà bọn họ với nhà họ Hoàng là hàng xóm láng giềng, trong nhà đôi bên có những thành viên nào hai bên đều biết rất rõ.
Chu Tĩnh Nhã khẳng định mình lần đầu tiên nhìn thấy Sở Sở.
Nói cách khác Sở Sở không phải trẻ con nhà họ Hoàng, chó sói cũng không phải của nhà họ Hoàng nuôi.