Suy nghĩ rõ ra được điểm này, bà ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Chu Tĩnh Nhã không kiêng kỵ gì nhà họ Hoàng nhưng cũng không muốn thật sự trở mặt ngay tại chỗ với nhà họ Hoàng, con chó sói này nếu đã không phải nhà họ Hoàng nuôi, vậy thì cũng dễ xử lý.
"Đứa nhỏ, cậu cũng nhìn thấy rồi, chó sói của nhà cậu ở trong nhà chúng ta gây ra phiền phức như thế nào, tôi cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhắc nhở cậu một câu, chó sói của nhà cậu làm bị thương người khác, hôm nay nó nhất định phải chết."
"Đô Đô nhà tôi sẽ không vô duyên vô cớ làm người khác bị thương, nhất định là các người chủ động tấn công nó trước, chỉ cho phép các người ra tay, không cho phép nó đánh trả sao? Nó là phòng vệ bị động, phòng vệ không phạm pháp."
Sở Sở ngày ngày ở cùng sói con chung một chỗ, tính cách của sói con cậu rõ ràng nhất, cậu tin tưởng sói con sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương.
Cho nên chuyện làm người khác bị thương này nhất định là có nguyên nhân.
Nếu như không phải lỗi của sói con, dựa vào cái gì bắt sói con nhà cậu phải chết.
Sở Sở tức giận trừng Chu Tĩnh Nhã, ôm sói con đứng ở sau lưng Hoàng Hải Quân.
Lời của Chu Tĩnh Nhã không chỉ chọc giận Sở Sở, cũng khiến Hoàng Hải Quân không tán thành, anh ấy là quân nhân, ánh mắt cũng không tệ, vết thương trên cổ của Chu Tĩnh Nhã anh ấy nhìn một cái là có thể nhìn ra chỉ là vết thương ngoài da, vết thương như vậy cũng không cần phải đi bệnh viện, chỉ cần lau chút cồn khử độc là không sao.
Trong phòng nhìn bừa bãi đầy đất nhưng cũng có thể quét dọn sửa sang lại.
Điểm quan trọng nhất là, thời điểm anh ấy đến thì cánh cửa này lại đang đóng chặt.
Tại sao lại đóng cửa, nếu như không đóng cửa, sói con sẽ làm bị thương người sao?
Lời của Sở Sở kích thích Chu Tĩnh Nhã, Chu Tĩnh Nhã chỉ vào căn phòng bừa bãi, vừa chỉ lên vết thương ở trên cổ mình hỏi Sở Sở: "Cậu nhìn xem, đây đều là do chó sói nhà cậu gây ra, cậu phải hiểu rõ một điều, đây là nhà tôi, tôi không mời các người tới, chó sói nhà cậu xông vào nhà tôi gây chuyện, cậu còn lý luận?"
Bà ta thật sự không muốn so đo với một đứa trẻ nhưng lời của Sở Sở khiến bà ta phát cáu.
"Chuyện Đô Đô chủ động tới nhà bà tôi xin lỗi, nhưng tôi không tin nó tự nhiên vô duyên vô cớ tấn công các người, Đô Đô vẫn luôn được nuôi ở nhà tôi, trước giờ đều chưa từng chủ động tấn công con người, nếu như không phải nó cảm giác được nguy hiểm, nhiều nhất sẽ chỉ phá hỏng chút vật dụng trong nhà."
Sở Sở không giải thích được tại sao Đô Đô lại chạy vào nhà họ Vệ nhưng cũng không tin sói con cố ý gây chuyện ở nhà họ Vệ.
Nhất định là có nguyên nhân.
Sau đó Sở Sở liền nhìn thấy đồ chơi nhồi bông sói con túm ở bên người.
Cái đồ chơi nhồi bông này không lớn hơn sói con bao nhiêu, lúc nãy vội vàng kiểm tra cơ thể của sói con nên cậu còn chưa để ý tới.
Sở Sở nhìn về phía món đồ chơi nhồi bông bên cạnh sói con, tầm mắt của mọi người trong phòng cũng đều chuyển lên trên đồ chơi nhồi bông.
Mà đây vốn chính là nguyên do sói con chạy vào nhà họ Vệ.
"Đó là đồ chơi của tôi, trả lại cho tôi, chó nhỏ cũng phải đưa cho tôi." Thần Thần lúc này rốt cuộc cũng kịp phản ứng, không có nguy hiểm, trong phòng cũng không ầm ĩ nữa, cậu nhóc liền giùng giằng muốn xông về phía sói con.
May mà cảnh vệ viên với Chu Tĩnh Nhã đồng thời bắt được cánh tay của cậu nhóc.
Lúc nãy tuy Thần Thần cũng nhìn thấy sự lợi hại của sói con nhưng trẻ con bốn tuổi căn bản cũng không hiểu cái gì là nguy hiểm, lúc này thấy sói con ở trong lòng Sở Sở ngoan ngoãn lại nghe lời liền lập tức động lòng.
Món đồ chơi chết làm gì so được với món đồ chơi còn sống, cậu nhóc muốn Sở Sở đưa sói con cho cậu ta.
Sở Sở vừa nghe Thần Thần muốn cướp sói con với mình, cũng không quan tâm nơi này là nhà của anh rể, tức giận nói: "Tôi biết rồi, các người nhất định là nhìn trúng Đô Đô nhà tôi rồi nhốt nó lại ở trong phòng mới gây ra cái bộ dạng này."
Vừa nói đã đoán trúng được tám chín phần mười.
Thần Thần nhìn trúng sói con, muốn có; Chu Tĩnh Nhã muốn sói con để đồ chơi cầm trong móng vuốt lại, dưới hai cái trùng hợp căn phòng này cuối cùng mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tĩnh Nhã dưới câu hỏi của Sở Sở liền có chút không kìm được.