Thấy cục diện trong phòng lại lâm vào bế tắc, Tần Thanh Man không thể không ra mặt, đi theo bên cạnh cô là Ô Xuân Hoa.
Ô Xuân Hoa là người đồng trang lứa với Chu Tĩnh Nhã, ngày thường gặp mặt cũng chào hỏi nhau.
Lúc này đi theo Tần Thanh Man vào cửa, liền trực tiếp đi về phía Chu Tĩnh Nhã quan tâm Thần Thần cùng vết thương trên cổ của Chu Tĩnh Nhã.
Đối mặt với của Ô Xuân Hoa mặt mày vui vẻ, Chu Tĩnh Nhã đúng là không thể đối xử giống như với Hoàng Hải Quân được, bà ta biết Ô Xuân Hoa ra mặt là vì sói con nhưng bà ta sẽ không vì Ô Xuân Hoa ra mặt mà bỏ qua cho sói con.
Đối mặt với Tần Thanh Man đột nhiên vào cửa, tầm mắt Chu Tĩnh Nhã quét qua.
Bà ta không quen biết Tần Thanh Man nhưng lúc này biết được Tần Thanh Man là chủ nhân chân chính của sói con, chính chủ ra mặt, bà ta cũng không vòng vo nữa: "Chó sói làm người khác bị thương nhất định phải xử lý, lát nữa người của đội cảnh vệ đại viện sẽ đến."
"Đồng chí Chu, thật sự không thể bỏ qua cho một sinh mạng non nớt sao?" Tần Thanh Man thở dài trong lòng.
Cô thật sự không muốn gặp mặt Chu Tĩnh Nhã dưới loại tình huống như thế này.
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quy củ không thể loạn, muốn trách cũng chỉ có thể trách các người không nên đưa nó tới thành phố lớn, đưa đến nhưng không trông coi cho tốt là các người không có trách nhiệm, là do các người hại nó." Chu Tĩnh Nhã có thể nhìn ra Tần Thanh Man là một người rất thông minh.
"Chị."
Sở Sở ôm lấy sói con chạy ra sau lưng Tần Thanh Man, nắm thật chặt lấy vạt áo của Tần Thanh Man.
Cậu nghe hiểu lời của Chu Tĩnh Nhã.
Tần Thanh Man không có đáp lại lời của Chu Tĩnh Nhã ngay mà ngồi xổm người xuống nhặt món đồ chơi nhồi bông trên đất lên, lúc nãy cô đã thấy rõ sói con rất để ý đến món đồ chơi nhồi bông này.
"Bỏ xuống."
Chu Tĩnh Nhã thấy Tần Thanh Man nhặt đồ chơi nhồi bông lên, sắc mặt càng lạnh hơn, nhanh chóng đi tới định giật lại đồ chơi nhồi bông về lại tay mình.
Tần Thanh Man lại không để cho Chu Tĩnh Nhã lấy được.
Cô cao hơn Chu Tĩnh Nhã, chỉ cần giơ đồ chơi nhồi bông lên cao, Chu Tĩnh Nhã liền không lấy được.
Chu Tĩnh Nhã không nghĩ tới một người ngoài ở nhà mình lại không hề nể mặt mình, nếu không phải có Ô Xuân Hoa cùng Hoàng Hải Quân ở đây, bằng vào hành động tự tiện cầm đồ của bà ta này của Tần Thanh Man, bà ta có thể đã ra lệnh cho cảnh vệ viên bắt người lại.
"Món đồ chơi này rất đặc biệt."
Tần Thanh Man quan sát tỉ mỉ đồ chơi trong tay, trong giọng điệu mang theo một tia giễu cợt.
Mặc dù cô còn chưa nhìn ra món đồ chơi này có cái gì đặc biệt nhưng cô tuyệt đối tin tưởng món đồ chơi này có vấn đề, có thể có liên quan đến Vệ Lăng.
Sói con không thể nào vô duyên vô cớ xông vào nhà họ Vệ, mà là ngửi thấy mùi của Vệ Lăng mà tới, món đồ chơi này sói con cứ giữ mãi trong tay, đã nói rõ món đồ chơi này là thứ có mùi của Vệ Lăng nồng nhất trong cả cái nhà họ Vệ này.
"Chị trả lại cho tôi, đó là đồ chơi của tôi."
Thần Thần thấy chó nhỏ không có phần của mình rồi, đồ chơi còn bị người ta cầm mất liền bất mãn.
"Cậu bạn nhỏ, em có thể nói cho chị biết bình thường em chơi với món đồ chơi này như thế nào không?" Tần Thanh Man hào phóng đưa đồ chơi qua, cô muốn biết nguyên do sói con ra tay với Chu Tĩnh Nhã.
"Cái thứ đáng chết này, tao đánh chết mày, đánh chết mày. Vệ Lăng, tại sao mày không đi chết đi, không chết đi!"
Thần Thần nhận lấy đồ chơi xong liền dựa theo dáng vẻ tức giận khi thức dậy ngày thường hành hạ đồ chơi, so với Chu Tĩnh Nhã mở miệng ngăn cản nhanh hơn mấy giây.
Lời nói cùng hành động của Thần Thần khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Không một ai tin một đứa trẻ bốn tuổi có thể chủ động nói ra những lời như thế này, nhất định là học từ người lớn.
Nhà họ Vệ ai không thích Vệ Lăng nhất, Tần Thanh Man biết.
Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về phía Chu Tĩnh Nhã cũng lạnh xuống, chồng của cô không cho phép bất kỳ người nào ức hiếp.