"Thần Thần, cháu nói bậy cái gì đó!" Chu Tĩnh Nhã ngăn cản Thần Thần chậm mất mấy giây, ngay lập tức xuất hiện hậu quả không thể xoay chuyển, bà ta trước giờ luôn lạnh lùng giờ nổi cơn giận dữ, hung ác đánh mấy bạt tay vào mông đứa trẻ.
Bởi vì quá tức giận, mấy bạt tay này bà ta đánh cũng không hề giữ sức lại.
Thần Thần từ khi sinh ra đến giờ chưa bị đánh lần nào, thái độ của Chu Tĩnh Nhã đối với cậu nhóc vẫn luôn là muốn gì được nấy, đột nhiên bị đánh, cậu nhóc không chỉ bị dọa sợ, cũng sững cả người, sau mấy giây mới òa lên tiếng khóc động trời.
Đây không phải là khóc giả mà là khóc thật.
Giọt nước mắt từng hạt lớn hạt lớn rơi xuống, đồng thời không ngừng giãy giụa trong lòng Chu Tĩnh Nhã: "Mẹ, cháu muốn mẹ, bà nội xấu, bà nội đánh cháu, không muốn bà nội, cháu muốn mẹ, muốn mẹ."
"Im miệng."
Kiên nhẫn nhiều năm của Chu Tĩnh Nhã đối với Thần Thần đã cạn, trực tiếp giận dữ gào lên một câu với đứa trẻ, trên mặt cũng không còn vẻ hiền hòa từ ái nữa, chỉ có lạnh nhạt.
Năm đó tại sao bà ta lại đối tốt với đứa trẻ này, chính là bởi vì đứa trẻ này trong lúc vô tình nhìn thấy bà ta lợi dụng đồ chơi nhồi bông để trút hết bất mãn trong lòng với Vệ Lăng.
Năng lực học tập cùng bắt chước của trẻ con rất mạnh, vào lúc bà ta không chú ý tới, đứa trẻ này đã học được cách bà ta trút bất mãn lên đồ chơi nhồi bông, vì để bí mật này không bị bại lộ bà ta mới đón đứa trẻ này về bên người dạy dỗ.
Nhiều năm qua, bởi vì bà ta cố ý dẫn dắt, đứa trẻ này chỉ càn quấy với đồ chơi nhồi bông mà thôi, đối với những sự vật khác thì sẽ không.
Chu Tĩnh Nhã vốn nghĩ chờ thêm một đoạn thời gian nữa sẽ tìm lý do phá hủy đồ chơi nhồi bông, kết quả còn chưa kịp hủy liền bại lộ, còn bại lộ ngay trước mặt của mấy người ngoài, thể diện của bà ta sao còn giữ được nữa.
Lửa giận dâng lên, cũng oán hận với cả Thần Thần.
Chu Tĩnh Nhã không thích Vệ Lăng là bởi vì năm đó sau khi sinh Vệ Lăng ra cơ thể bà ta bị tổn thương nghiêm trọng, sinh khó lại cộng thêm chảy máu nhiều nên phải nằm trên giường hơn nửa năm, có thể nói sinh Vệ Lăng ra khiến bà ta suýt mất cả nửa cái mạng.
Mỗi lần nghĩ đến thiếu chút nữa đã chết, Chu Tĩnh Nhã liền không thể thích Vệ Lăng nổi.
Bà ta luôn cảm thấy đứa trẻ này tới là để hành hạ bà ta.
Đúng như dự đoán, nhiều năm qua Vệ Lăng vẫn luôn rất phản nghịch, lời bà ta nói mười lần có chín lần là phản đối, phản kháng, đến cả chuyện xin điều đi biên cương cũng là tiền trảm hậu tấu, quá đáng nhất là lại tìm một người phụ nữ dưới nông thôn để kết hôn.
Mỗi lần Chu Tĩnh Nhã nhớ tới chuyện liên quan đến Vệ Lăng, trong lòng liền vừa phẫn nộ vừa oán hận, loại oán hận này không ai có thể hiểu được, không có cách nào, bà ta liền dùng quần áo và vật dụng mà Vệ Lăng đã dùng qua may thành món đồ chơi nhồi bông này, coi món đồ chơi nhồi bông này thành Vệ Lăng.
Lúc tức giận liền hành hạ giày vò đồ chơi nhồi bông, coi lúc đó là đang hành hạ Vệ Lăng.
Phát giận xong, ở trước mặt mọi người bà ta vẫn là Chu Tĩnh Nhã cao cao tại thượng, vẫn là người vợ khéo léo của Vệ Dũng Nghị.
Kết quả tất cả những việc ngấm ngầm xấu xa này đều bởi vì Thần Thần mà bại lộ, trong nháy mắt Chu Tĩnh Nhã đối với đứa bé này cũng không thích nổi nữa, không thích thì cũng sẽ không còn thương tiếc hay kiên nhẫn nữa, ngay cả thái độ cũng không thèm giả bộ.
Chu Tĩnh Nhã lạnh lùng chính là loại tính cách như vậy.
Thần Thần bị Chu Tĩnh Nhã giận dữ hét như vậy, nhìn thấy sắc mặt Chu Tĩnh Nhã lạnh đến mức khó coi, cậu nhóc bị dọa sợ trong nháy mắt liền ngừng thút thít, ngơ ngác nhìn Chu Tĩnh Nhã.
Trẻ con thật ra rất biết nhìn sắc mặt của người lớn, rất nhiều lúc càn quấy là bởi vì biết có chống lưng, có người cưng chiều, có người thương yêu, mới dám tùy ý làm bậy, khi thương yêu mất đi, chúng liền biết bản thân không có tư cách để tùy ý nữa.
Thần Thần nhìn ra được lửa giận của Chu Tĩnh Nhã, cơ thể nho nhỏ co rúm lại, cậu nhóc không dám khóc nhưng sắc mặt lại trắng bệch nhợt nhạt khó coi.
Ô Xuân Hoa cũng là người làm bà nội, biết đứa trẻ sau này như thế nào đều phải dựa vào người lớn dạy dỗ, thấy Thần Thần mới bốn tuổi bị Chu Tĩnh Nhã dọa sợ, trong lòng cũng không thoải mái, dựa vào cái gì lỗi lầm của người lớn lại muốn bắt một đứa bé phải chịu tội.
Đứa trẻ đã sai ở đâu!
Tất cả mọi chuyện không phải do vấn đề của chính bản thân người lớn hay sao?