Hơn một năm, Sơn Oa Tử của nhà chú Khang đã được mười sáu tuổi. Cậu ấy vẫn luôn rèn luyện nên sức lực càng mạnh mẽ, chiều cao cũng tăng vọt. Vệ Lăng định sang năm sẽ đặc biệt chiêu mộ cậu ấy vào sư đoàn.
Hắn đã từng khảo nghiệm, thể chất của cậu ấy đã qua bài kiểm tra, là một người lính giỏi.
Cả nhà Sơn Oa Tử nghe nói sang năm cậu ấy có thể vào quân đội thì suýt đã dập đầu với Vệ Lăng. Mọi người không biết phải cảm ơn như thế nào, chỉ cảm thấy dập đầu cảm ơn là chân thành nhất.
Nhưng điều đó lại dọa đến Vệ Lăng, hắn nhanh chóng ngăn cản gia đình họ.
Sau đó hắn lại giải thích chính sách của quốc gia một lần nữa cho rõ ràng, đồng thời cũng căn dặn Sơn Oa Tử nếu có thời gian thì đi tìm người lớn tuổi có văn hóa ở trong đồn để học một ít chữ. Nếu như vào quân đội mà biết chữ thì sau này thăng chức cũng sẽ dễ hơn một chút.
Được Vệ Lăng chỉ điểm, cả nhà Sơn Oa Tử lập tức chạy đi tìm mấy người lớn tuổi được điều xuống điểm thanh niên tri thức ngay trong đêm.
Mấy người lớn tuổi này đều chuyển từ Thủ đô xuống. Mặc kệ là tầm nhìn hay nền tảng kiến thức hùng hậu thế nào, biết Sơn Oa Tử muốn làm lính, bọn họ lập tức hiểu ngay phải dạy thế nào để hiệu quả nhất. Mấy người bọn họ thay phiên nhau lập kế hoạch học tập.
Bọn họ sống ở đồn Kháo Sơn thư thái vô cùng, cũng bằng lòng giúp đỡ Sơn Oa Tử có chí hướng rộng lớn.
Sơn Oa Tử nhà nghèo, không có gì có thể báo đáp lại mấy vị trưởng bối. Thế nên ban ngày cậu sẽ giúp họ làm việc. Cứ như vậy thì mấy ông lão cũng sẽ thoải mái hơn, cơ thể còn khỏe hơn so với lúc phải ngồi trong phòng làm việc mỗi ngày ở Thủ đô.
Có thể thấy cậu ấy không phải bị tra tấn mà rèn luyện một cách hợp lý.
Đừng nói tâm trạng mấy ông lão tốt đến cỡ nào, thậm chí họ còn viết mấy bức thư khó hiểu để người nhà yên tâm.
Cả nhà Tần Thanh Man chuyển đến khu gia đình, người không muốn nhất chính là Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh vốn cho là còn có thể ở chung với nhà Tần Thanh Man thêm một khoảng thời gian. Ai ngờ Vệ Lăng vừa trở về không bao lâu thì nhà Tần Thanh Man lại muốn dọn đi. Cô ấy rơi nước mắt đầm đìa lại không nhịn được mà lén liếc bóng lưng của Vệ Lăng.
Dù Vệ Lăng về khiến cô ấy rất vui nhưng đối với việc Tần Thanh Man dọn đi, cô ấy vẫn phải oán giận.
Vệ Lăng biết Hoàng Uyển Thanh trừng mình nhưng cũng lười quay đầu lại, anh chỉ bảo Sở Sở và sói con chuyển đến nhà mới.
"Uyển Thanh, thư của em cũng đã gửi lại Thủ đô rồi, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ có người nhà đến. Trước khi chị từ Thủ đô về, cha mẹ em đã đồng ý để em và Trần Cảnh ở bên nhau. Nhân phẩm Trần Cảnh không tệ, chị cảm thấy hai người ở bên nhau sẽ rất hạnh phúc."
Tần Thanh Man nhìn thấy động tác nhỏ của Hoàng Uyển Thanh nhưng không có vạch trần, chỉ nói lảng sang chuyện khác.
Hoàng Uyển Thanh đang không nỡ để Tần Thanh Man dọn đến khu gia đình của sư đoàn nhưng khi nghe cô nói cha mẹ đồng ý để cho mình và Trần Cảnh ở bên nhau thì lập tức đỏ mặt.
"Thanh Man." Hoàng Uyển Thanh ngại ngùng. Ngại thì ngại nhưng nhớ đến Trần Cảnh, trong lòng cô ấy lại cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi ở bên cạnh Trần Cảnh, cô ấy mới hiểu được cái gì là tình yêu mà không phải là sự cảm động mà bản thân mình đã từng. Lúc trước cô ấy chấp niệm với Tề Vệ Anh cũng là vì câu nói muốn cưới cô ấy. Cô ấy đợi nhiều năm như vậy lại tự khiến mình cảm động.
Sau khi có người mà mình thích thật lòng, cô ấy mới hiểu được cái gì gọi là tình yêu.
Tần Thanh Man là người từng trải nên có thể nhìn thấu được tâm trạng của Hoàng Uyển Thanh. Cô cười nói: "Buông bỏ cũng không khó, cái khó chính là quyết định buông bỏ. May là em buông bỏ, vậy thì em mới hiểu được thứ mình thật sự cần là gì."
"Vâng." Dù Hoàng Uyển Thanh có hơi thẹn thùng nhưng vẫn kiên định gật đầu nhẹ một cái.
"Trần Cảnh làm việc ở huyện thành, sau này sẽ là tỉnh thành. Sau khi hai người kết hôn thì em cũng sẽ chuyển công tác đến huyện thành. Em với Trần Cảnh cũng không còn nhỏ nữa, đã phù hợp thì nhận giấy đăng ký kết hôn sớm một chút. Cũng đỡ để cho gia đình hai bên lo lắng." Tần Thanh Man nói rõ ràng.
"Nào… Nào có nhanh như vậy." Sắc mặt Hoàng Uyển Thanh đỏ bừng, ánh mắt đảo tới lui nhưng không sao có thể kiềm chế nổi nụ cười nơi khóe miệng.
"Trông nom việc nhà ở huyện thành, sau này bọn chị rảnh sẽ đi thăm em, nếu rảnh em cũng có thể về đồn Kháo Sơn." Tần Thanh Man cảm thấy Hoàng Uyển Thanh không cần phải sống mãi ở đồn Kháo Sơn, như vậy không thực tế.
"Thanh Man." Hoàng Uyển Thanh không nỡ để Tần Thanh Man đi.
Chuyện may mắn nhất cả đời của cô ấy chính là gặp được Tần Thanh Man. Nếu không gặp được Tần Thanh Man thì có thể cuộc đời của cô ấy đã đi tới lối rẽ từ lâu. Nói không chừng gia đình của cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.