Vệ Lăng thì ngồi trên lưng ngựa cùng với Sở Sở, Tần Thanh Man thì cưỡi một mình. Về phần sói con, về đến rừng thì nó vô cùng hài lòng. Bất kể trên mặt đất có chướng ngại vật gì thì đều không thể ngăn cản được bước chân của nó.
Trông bốn cái móng vuốt có vẻ ngắn nhưng không hề ảnh hưởng đến việc nó lao nhanh trong rừng.
Trên núi chim hót hoa nở, tâm trạng vô cùng tốt cũng khiến sói con nhịn không được mà tru một tiếng, âm thanh vô cùng non nớt nhưng thô bạo tung hoành. Sói con được Vệ Lăng nuôi lớn chắc chắn sẽ trở thành vua rừng xanh.
Mấy con trĩ đỏ và chim nhỏ nghe tiếng sói con tru thì bị dọa đến mức uỵch uỵch tung cánh bay xa.
Có thể nói sói con vào núi chính là gà bay chó chạy.
Sở Sở cưỡi cùng một con ngựa với Vệ Lăng nhìn thấy uy phong của sói con thì cười to đến mức át cả tiếng tru của nó.
Cậu thích sói con thô bạo tung hoành nơi núi rừng.
Bởi vì Vệ Lăng cũng không biết chắc bọn Tiểu Hắc có về hay chưa nên cũng không vội vàng. Cả đường hắn chậm rãi ung dung đi về phía hồ suối nước nóng, gặp được quả hạch ngon thì sẽ dừng lại thu thập.
Cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, họ mất ba ngày đường mới đến hồ suối nước nóng.
Ba ngày nay mấy cái túi lớn mang theo đều chức đầy các loại quả hạch. Họ cũng không bắt ngựa cõng quả hạch đến hồ suối nước nóng mà giấu ngay tại chỗ. Chờ khi họ về thì sẽ đem về nhà.
Như vậy thì lưng ngựa vẫn còn trống, vẫn có thể cưỡi được.
Ba ngày qua, nhóm Vệ Lăng đều có thể tìm được túp liều mà người trước đã xây xong. Lúc ở túp liều đầu tiên, Sở Sở và sói con đều rất hưng phấn. Điều khiến cho Tần Thanh Man và Sở Sở càng vui mừng chính là sau khi sói con lên núi thì có thể độc lập đi săn.
Bởi vì vấn đề kích thước, nó chỉ có thể bắt mấy con mồi cỡ nhỏ. Có điều như thế cũng đã đủ để Sở Sở xoa mạnh sói con một trận tơi bời.
Ba ngày sau, cuối cùng một nhà của họ cũng đã tìm tới hồ suối nước nóng.
Hơn nửa năm không gặp lại hồ suối nước nóng, nước suối càng trong hơn, có thể thấy được cây thủy sinh dưới đáy trải dài theo dòng nước.
Chưa đến tháng mười, xung quanh hồ suối nước nóng đều là mấy lá cây có sắc thái lộng lẫy sặc sỡ, đẹp vô cùng. Lại thêm hoa tươi nở rộ bên hồ, không chỉ khiến Tần Thanh Man từng thấy hồ suối nước nóng vào mùa đông kinh ngạc trước vẻ đẹp mà còn khiến cho Sở Sở trố mắt nhìn.
Lần đầu tiên Sở Sở nhìn thấy suối nước nóng lớn như thế, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy.
Đẹp hơn vô số lần so với phong cảnh ở đồn Kháo Sơn.
Hai con ngựa lần này Vệ Lăng đưa theo đều quen thuộc với hắn. Sau khi lấy đồ trên lưng ngựa và yên ngựa xuống, hắn vỗ vào mông hai con ngựa rồi để chúng nó cùng nhau đi xung quanh kiếm cỏ dại để ăn.
Chờ lúc Vệ Lăng gọi thì chúng nó mới chịu về.
"Đi!" Vệ Lăng dẫn Tần Thanh Man và Sở Sở lên thuyền.
Hơn nửa năm không đến, thuyền còn đang ở chỗ cũ. Hắn thử một chút, thấy thuyền không bị rỉ nước cũng không bị mục nát thì mới dẫn họ lên thuyền.
Thuyền không có chân vịt mà vẫn có thể tự động tiến về phía trước khiến Sở Sở kinh ngạc nói không nên lời.
Điều khiến cho cậu kinh ngạc hơn chính là nhà gỗ ở giữa hồ.
Dù hơn nửa năm Tần Thanh Man không đến nhưng nhà gỗ cũng không hề thay đổi.
"Chị!" Sở Sở khiếp sợ nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Man.
"Đây là nhà của A Lăng, cũng là nhà của chúng ta." Tần Thanh Man dẫn Sở Sở xuống thuyền. Về phần sói con, nó ngửi được mùi của Tần Thanh Man và Vệ Lăng trong nhà gỗ thì đã nhảy xuống thuyền xông về phía nhà gỗ từ lâu.
Vệ Lăng ở phía sau thu dọn thuyền gỗ và đồ mang theo.
Nhà của mình, người một nhà yên ổn sống trong đó.
Ngày hôm sau, lúc nhóm Vệ Lăng rời giường vận động cơ thể trên đảo thì nghe được tiếng sói tru dài truyền từ xa đến.
Tiếng sói tru này mang theo sự thô bạo khi liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Là Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cảm nhận được mùi của Vệ Lăng nên đã đến hồ suối nước nóng để gặp nhau.
Ban đầu sói con đang chơi đùa ầm ĩ với Sở Sở, khi nghe được tiếng sói tru, cơ thể nhỏ bé của nó cũng cứng ngắc lại.
Sau đó nó tru một tiếng non nớt về phía phát ra tiếng tru ban nãy, lông toàn cơ thể cũng dựng đứng lên. Trông sói con lo lắng lại căng thẳng, còn mang theo một chút lòng căm thù địch.