Tần Thanh Man và Vệ Lăng liếc nhìn nhau. Xem ra sau khi đưa sói con lên núi thì sẽ có một cuộc chiến nảy ra. Nếu đánh thua thì đoán chừng Sở Sở sẽ phải khóc nhè.
"Đô Đô giỏi hơn." Vệ Lăng trả lời Sở Sở.
Sau khi hắn về thì ngày nào cũng dựa theo phương pháp huấn luyện đặc biệt để huấn luyện sói con. Hắn không cảm thấy mình huấn luyện thua kém Tiểu Hắc. Nói thật, hắn cũng rất mong chờ lúc sói con gặp mặt anh em của nó.
"Thật ạ?"
Sở Sở và Tần Thanh Man đều kinh ngạc nhìn về Vệ Lăng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh.
"Thật." Vệ Lăng khẳng định gật đầu.
"Quá tốt rồi, Đô Đô, đi thôi! Ngày mai chúng ta sẽ lên núi tìm anh em của em đánh nhau một trận, đánh cho thật mạnh, không hề thương tiếc luôn, anh sẽ cổ vũ cho em!" Sở Sở buông bát xuống rồi ôm lấy sói con đang cúi đầu ăn thịt ở bên cạnh.
Sau khi từ Thủ đô về, chế độ ăn của sói con cũng có sự thay đổi.
Thịt băm đổi thành thịt nát, vô cùng rèn luyện răng lợi. Bình thường chỉ mất một hồi là nó đã ăn thịt xong, bây giờ nó phải cần gấp đôi thời gian mới có thể nhai nuốt thịt vào bụng.
Nhưng mà như thế cũng tốt.
Răng của nó sẽ càng bén nhọn hơn.
Lúc này sói con đang chăm chú ăn cơm khô, bất ngờ bị Sở Sở ôm lên khiến nó không hề biết chuyện gì xảy ra nên đã nổi giận. Nó trực tiếp đập một bàn tay lên mặt Sở Sở. Dù rút móng vuốt sắc nhọn đã làm giảm bớt lực nhưng vẫn khiến mặt Sở Sở hơi đau.
Ngày nào Sở Sở và sói con cũng chơi đùa ầm ĩ nên cậu không hề để ý đến lực mạnh, cũng không để ý việc mình bị đánh. Cậu chỉ vuốt mạnh móng vuốt của sói con nhưng cuối cùng vẫn dừng lại trước ánh mắt sắp bốc hỏa của nó.
Sói con cảm thấy Sở Sở chó thật.
Không muốn bị quầy rấy lúc ăn, nó kéo lấy bát cơm của mình rồi ngồi xổm dưới chân Vệ Lăng, cố gắng ăn hết cơm khô.
Thấy dáng vẻ chán ghét Sở Sở của sói con, Tần Thanh Man và Vệ Lăng đều bật cười.
Người một nhà quyết định lên núi thì nhân lúc thời tiết tốt, còn ngày nghỉ để tranh thủ lên núi.
Đêm đó Tần Thanh Man thu xếp một cái túi lớn, bên trong không chỉ có lương thực mà còn có muối ăn, gia vị các thứ. Có Vệ Lăng và sói con, sau khi lên núi chắc chắn sẽ không thiếu thịt ăn, mà ăn thịt thì cũng cần có gia vị.
Ngày hôm sau, cả nhà ra ngoài lúc sáng sớm.
Thậm chí Vệ Lăng còn mượn sư đoàn hai con ngựa.
Nhiệm vụ chuyến đi này của họ hơi nhiều, ngoại trừ thăm nhà trên núi thì còn phải đưa sói con đi gặp vợ chồng Tiểu Hắc, còn muốn tìm quả hạch nữa. Thời tiết Đông Bắc thay đổi bất thường, họ muốn tìm thêm quả hạch trước khi tuyết rơi.
Quả hạch nặng, nếu không có ngựa thì họ cũng không thể lấy được bao nhiêu, cũng không thể đi sâu vào núi được.
Có hai con ngựa, chỉ cần đầy đủ bao túi thì họ có thể mang về hơn nghìn cân quả hạch.
Những nhà khác trong khu gia đình thấy nhóm người Tần Thanh Man chuẩn bị thế này thì cũng biết là lên núi tìm quả hạch. Thế là họ đều nhao nhao hành động.
Gia đình chuyển đến đa số đều không phải là người bản xứ nên cũng không hiểu rõ tình huống ở đó. Có điều họ rất có mắt nhìn lại khá thân thiết với thôn dân ở đồn Kháo Sơn nên biết được trên núi có nhiều quả hạch, hơn nữa còn là vật vô chủ thì đều hẹn thôn dân đồn Kháo Sơn lên núi.
Trong tình huống này phải hòa nhập với người bản xứ thì mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Nhà Tần Thanh Man không đi cùng người ở đồn Kháo Sơn, sau khi lên núi thì dần tách nhau ra.
Có Vệ Lăng là quân nhân đi bên cạnh, thôn dân cũng yên tâm khi nhà Tần Thanh Man biến mất.
Mùa bội thu không chỉ có ruộng đồng náo nhiệt mà trên núi cũng náo nhiệt vô cùng. Vô số thôn dân thôn đồn đều lên núi, mấy ngọn núi gần thôn đồn toàn là người. Nhóm Vệ Lăng lách qua đám người rồi đi sâu vào núi.
Hồ suối nước nóng nằm trong núi sâu, mà trong núi thì lại có động vật hoang dã. Núi càng sâu càng nguy hiểm, nơi gần người mới là nơi an toàn nhất.
Những năm qua Tần Thanh Man dùng cơ thể của nguyên chủ dẫn Sở Sở đi tìm quả hạch ở ngoài vùng núi. Năm nay họ trực tiếp đi sâu vào rừng, nhường khu vực an toàn cho các thôn dân.
Càng không có người thì quả hạch trong núi sâu càng nhiều.
Lên núi, nhóm Vệ Lăng đều lập tức lên ngựa.