Lúc về, trên xe chỉ có Vệ Lăng và sói con.
Vệ Lăng lái xe, còn sói con thì ngồi ở vị trí ghế lái phụ. Nó ngồi ngay ngắn đến vững vàng nhưng vì vóc dáng này thật sự quá nhỏ, có cố gắng thẳng người thì cũng không thể nào thấy rõ được phong cảnh trước kính chắn gió.
Nhưng ở trước mặt Vệ Lăng, nó thật sự không dám nũng nịu.
Khuôn mặt đầy lông của nó chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên Vệ Lăng biết sói con xảy ra chuyện gì. Hắn ngẫm nghĩ rồi dùng một tay rảnh rỗi sờ lên đầu sói con và nói: "Qua mấy ngày nữa tao sẽ đưa mày lên núi." Hắn đoán chừng bọn Tiểu Hắc đã về rồi.
Sói con nghe không hiểu lời Vệ Lăng nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Trong miệng nó cũng phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
"Sở Sở sắp được nghỉ, mùa này khắp nơi trên núi đều là quả hạch. Thật sự là nên lên núi." Vệ Lăng sống ở khu vực này gần ba năm, đương nhiên cũng hiểu rất rõ tình hình ở bên này.
Qua mấy ngày nữa dọn dẹp ruộng hoa màu xong, thôn dân sẽ tổ chức lên núi tìm quả hạch.
Tục ngữ nói lên núi kiếm ăn, quà tặng của người dân miền núi vừa phong phú lại đa dạng.
Cố gắng một chút, coi như được phân ít lương thực nhưng có quả hạch cùng với rau quả dại thì cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày, sẽ không thật sự đói đến chết.
Bảy ngày sau, trường học của Sở Sở cho nghỉ, tất cả mấy đứa nhỏ đều được nghỉ.
Mấy ngày nay các thôn, các đồn cũng bắt đầu tổ chức cho người dân lên núi tìm quả hạch, ngay cả công xã cũng có thời gian nghỉ nông. Đối mặt với việc bao tử có thể được nhét đầy quả hạch và rau dại thì ngay cả công xã cũng phải nghỉ.
Công xã nghỉ, Tần Thanh Man cũng được nghỉ ngơi.
Trước đó bởi vì chăm sóc Vệ Lăng mà công xã đã đặc biệt phê duyệt cho cô vài ngày nghỉ. Nay lại được ngày nghỉ chính thức từ công xã, cô cũng phải lên núi. Một năm qua các loại quả hạch cũng đã vơi bớt, không còn thừa bao nhiêu, nhất định phải bổ sung thêm.
Mà mùa thu chính là lúc thu hoạch lớn.
Ruộng đồng bội thu, trên núi cũng bội thu, đối mặt với lương thực trời đất ban tặng, ai ai cũng vô cùng trân trọng.
"Vợ ơi, ngày mai chúng ta lên núi đi, có thể bọn Tiểu Hắc đã về rồi."
Tối hôm đó lúc ăn cơm chiều, Vệ Lăng thương lượng chuyện lên núi với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nghe thế thì đã biết Vệ Lăng muốn thăm nhà trên núi. Cô nhìn thoáng qua sói con rồi gật đầu: "Bọn Tiểu Hắc và Đô Đô đã xa nhau lâu như vậy rồi, chắc chắn phải cho gặp mặt một lần."
"Chị, chị muốn trả Đô Đô lại cho cha mẹ của nó sao?"
Đột nhiên Sở Sở cảm thấy miếng thịt trong miệng đã không còn thơm nữa.
Cậu đã ở chung với sói con gần một năm, đã sớm coi sói con như anh em nhà mình. Nghe được họ muốn đưa sói con lên núi gặp sói cha sói mẹ, tâm trạng của cậu lập tức xuống dốc.
Tần Thanh Man nhìn ra cảm xúc của Sở Sở nên giải thích: "Đô Đô có anh em đồng bào của nó, cũng sẽ là vua sói tiếp theo. Đô Đô là đứa nhỏ bị bỏ rơi, không thể quay về bầy đàn được nữa, sau này cũng chỉ có thể tự lập làm vua."
Đợi sói con lớn thêm chút nữa, cô sẽ thả nó về rừng.
Ban đầu Sở Sở còn lo sói con sẽ trở về bên cạnh cha mẹ của nó. Kết quả khi nghe Tần Thanh Man nói xong, cậu mở to hai mắt nhìn, bất mãn nói: "Bọn chúng dựa vào đâu mà bỏ rơi Đô Đô? Đô Đô của chúng ta tốt như vậy, giỏi như vậy mà!"
Tần Thanh Man không biết phải giải thích chọn lọc tự nhiên trong thế giới động vật thế nào cho Sở Sở hiểu.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man khó xử thì trả lời: "Lúc Đô Đô ra đời thể chất bị yếu, khi đó cha mẹ của nó phải dẫn đầu đưa bầy đàn di chuyển, không thể nào chăm sóc hai đứa nhỏ nên mới xin nhờ chúng ta nuôi Đô Đô. Như thế không tính là vứt bỏ."
Hắn chỉ có thể giúp Tiểu Hắc tới đây, cũng coi như là trấn an Sở Sở.
Sở Sở không nói gì mà chỉ cúi đầu ăn cơm. Thật ra cậu đều hiểu hết, Đô Đô được gửi cho nhà cậu nuôi dưỡng, đây không phải là vứt bỏ. Cậu còn biết chuyện trong đồn có một nhà vì có quá nhiều con, nuôi không nổi nên đã đem con cho người ta.
"Sở Sở, Đô Đô sống ở nhà chúng ta rất tốt, bản thân nó cũng vui vẻ. Nếu lúc trước nó di chuyển theo cha mẹ nó thì nói không chừng sống sót cũng trở nên khó khăn. Chúng ta phải nhìn nhận vấn đề từ hai phía." Tần Thanh Man xoa đầu Sở Sở, cô có thể nhìn ra cậu đang bênh vực kẻ yếu vì sói con.
"Chị, chị nói thử xem bây giờ Đô Đô giỏi hơn hay anh em của nó giỏi hơn?"
Sở Sở rất không phục.