Vợ Tiểu Hắc cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại sói con nữa. Khi nó thật sự nhìn thấy sói con thì không thể che giấu được sự vui mừng trong lòng. Nó lè lưỡi, liếm láp thăm dò vết thương trên người sói con.
Nước bọt của động vật chúng nó khử trùng rất hiệu quả.
Sói con bị liếm thì cơ thể không chỉ xù lông mà còn căng thẳng. Nó muốn chui vào lòng Tần Thanh Man nhưng lại lưu luyến hơi thở bên cạnh. Nó biết đó là mẹ nó. Trước khi bị vứt bỏ, nó hay chơi đùa với anh em dưới bụng mẹ mỗi ngày, thế nên nó cực kỳ quen thuộc với hơi thở của mẹ.
Lúc này lòng của sói con đang rối loạn.
Nó muốn tập trung xem trận chiến giữa Vệ Lăng và Tiểu Hắc nhưng lại không thể xem thường hơi thở của mẹ ở bên cạnh.
Vốn dĩ vợ Tiểu Hắc chỉ định liếm láp thăm dò sói con, khi thấy sói con không có phản đối thì trong mắt của nó toàn là từ ái. Nó lại lè lưỡi liếm láp vết thương cho sói con lần nữa, lúc này nó đã không còn băn khoăn như ban nãy mà liếm láp cả cơ thể sói con.
Khi dùng sức quá mạnh, suýt nữa sói con đã bị nó liếm lăn đi.
Sói con muốn giả vờ không biết cũng không được, nó cũng không thể tập trung quan sát trận chiến nữa. Đủ loại tâm lý đan xen vào nhau khiến nó vung móng vuốt về phía sói bạc con ở bên cạnh.
Nó xem chiến đấu không được thì cái tên này cũng đừng hòng xem, có họa cùng chia.
Sói bạc con đang xem trận chiến rất tập trung nhưng tác động ngoại lực bất ngờ xuất hiện, móng vuốt của sói con vung tới làm cho nó chết đứng.
Sói bạc con nhấc móng vuốt của mình lên nhìn một lát sau đó lại dời tầm mắt nhìn sang sói con.
Sói con dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn bại tướng dưới tay, hơn nữa nó còn phát huy thái độ trịch thượng đến mức tối đa.
"Gào gừ…"
Sói bạc con vồ về phía sói con.
Sao tên em trai này lại đáng ghét như vậy? Lúc ở trong bụng mẹ thì giành chất dinh dưỡng của nó, sau khi sinh ra thì giành sữa lại còn đánh nhau. Cũng vì màu lông bạc mà ngày nào em trai cũng lén đánh nó, kết quả là nó còn bị cha hiểu lầm nó là đứa động thủ trước nên gánh chịu không ít trận dạy dỗ của cha.
Sói bạc nhỏ càng nghĩ càng uất ức, nó vung vuốt về phía sói con mà không hề nể nang gì.
Chẳng qua lần này hai anh em không đánh nhau bằng vuốt nữa mà là dùng thịt để đánh trả.
Như vậy cũng chẳng khác gì đùa giỡn.
Vừa bắt đầu, hai anh em lại tìm được cảm giác nhằm vào nhau như lúc trước. Chúng nó dứt khoát dùng bản lĩnh của mình để vung đòn, vừa ngoạm vừa cắn lại ngồi xổm xuống, đánh cho gào khóc kêu lên thì lại có cảm giác vô cùng thành tựu.
Cũng hết sức quen thuộc.
Đã rất lâu rồi vợ Tiểu Hắc không được nhìn thấy hai con đùa giỡn, sự từ ái trong mắt nó càng sâu sắc hơn.
"Chị!"
Sở Sở bị tiếng kêu của sói con làm hoảng hốt, quay đầu thì thấy hai cục bông nhỏ lại đánh nhau. Nếu không phải e ngại thân hình to lớn của vợ Tiểu Hắc thì suýt nữa cậu đã xông lên giúp sói con rồi.
Cậu không đành lòng khi thấy anh em trong nhà bị ức hiếp.
Đương nhiên Tần Thanh Man biết chuyện gì xảy ra. Cô ôm chặt lấy Sở Sở đang lo lắng rồi nói: "Chúng nó chỉ đang đánh chơi thôi, chúng ta không cần phải để ý đến. Đợi đến khi chúng nó mệt thì sẽ tự dừng lại ấy mà."
"Dạ." Sở Sở gật gật đầu nhưng vẫn không yên lòng quay đầu nhìn về phía hai cục bông nhỏ kia.
Bởi vì quan tâm sói con mà cậu không nhìn đến trận chiến giữa Vệ Lăng và Tiểu Hắc nữa. Vừa rồi cậu có xem trận chiến một lát thì thấy Vệ Lăng không hề gặp nguy hiểm dù một chút. Thế nên sự tập trung của cậu cũng dồn lên sói con.
Nhìn được một lát, Sở Sở lại cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình.
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt trong veo ẩn chứa từ ái của vợ Tiểu Hắc. Dù vợ Tiểu Hắc là sói nhưng ánh mắt lại có thể biểu đạt cảm xúc rất rõ ràng, nó không hề có ác ý với Sở Sở.
Sở Sở nhìn thấy màu lông của vợ Tiểu Hắc và sói con giống nhau thì biết ngay sói con thừa hưởng gen của ai.
Đối mặt với sói mẹ trưởng thành, Sở Sở căng thẳng nuốt nước bọt một cái sau đó chậm rãi đưa tay ra.
Cậu muốn sờ thử bộ lông đen như muốn phát ra ánh sáng của sói mẹ. Lần đầu tiên cậu được nhìn thấy bộ lông đẹp như vậy.
Kết quả cậu lại không có can đảm, tay nhỏ duỗi ra rất lâu nhưng cũng không dám sờ lên.
Chủ yếu là vì Sở Sở cảm thấy mình và sói mẹ chưa thân lắm. Cho dù Tần Thanh Man và Vệ Lăng có tin tưởng sói mẹ thì cậu vẫn hơi sợ. Thế nên bàn tay nhỏ của cậu không dám chạm vào như mong muốn.
Lần đầu tiên vợ Tiểu Hắc nhìn thấy Sở Sở thì đã biết cậu là người thân của Tần Thanh Man.
Sói nhận biết bằng thị lực và hơi thở.
Đối với bàn tay nhỏ tò mò của Sở Sở, vợ Tiểu Hắc đều thấy hết, kết quả là nó chờ rồi lại chờ, chờ rất lâu mà cậu cũng không dám sờ nó. Vợ Tiểu Hắc chờ không được nữa mới dứt khoát đặt đuôi lên bàn tay nhỏ của Sở Sở.