Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 1073 - Chương 1073 - Phiên Ngoại 18

Chương 1073 - Phiên ngoại 18
Chương 1073 - Phiên ngoại 18

Đối mặt với cái đuôi bất ngờ xuất hiện này, Sở Sở hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ rực.

Cậu nhanh chóng sờ soạng mấy cái rồi mới buông tay một cách lưu luyến.

Quả nhiên lông của sói mẹ giống như cậu tưởng tượng. Cực kỳ bóng loáng, giống tơ lụa mà trong sách mô tả.

Sở Sở sờ được đuôi của sói mẹ nên cười tít mắt. Mà hai cục bông nhỏ chơi giỡn rất lâu thì cuối cùng cũng kiệt sức, đành phải đình chiến.

Sói con đùa giỡn không chỉ đơn giản là chơi đùa mà nó còn bày kỹ năng chiến đấu ra, thế nên vô cùng tiêu hao tinh lực.

Đùa giỡn xong, hai cục bông nhỏ đều mệt bở hơi tai.

Tụi nó xoay người chạy thẳng đến mục tiêu.

Bú sữa!

Đói bụng thì nhất định phải bú sữa!

Sói con không hề khách sáo mà ngậm lấy ngực mẹ bú sữa. Vừa rồi sói mẹ còn liếm láp toàn thân của nó một lần, nếu nó tìm mẹ bú sữa thì nói không chừng mẹ sẽ rất vui.

Nhận ra được điều này, sói con vươn chân ra đạp mạnh anh em ở bên cạnh.

Sói con đạp một cước này cũng không nể nang gì, sói bạc con cũng đáp trả không thương tiếc.

Đây là chuyện hằng ngày trong bụng mẹ, chẳng qua chúng nó chỉ ôn lại chuyện cũ thôi.

Bên cạnh Tần Thanh Man lại ồn ào ầm ĩ. Cuối cùng trận chiến giữa Vệ Lăng và Tiểu Hắc cũng kết thúc. Họ dùng toàn bộ sức lực để đối chiến nên giờ đã kiệt sức nằm trên đất thở hồng hộc.

Đánh nhau là chuyện vô cùng tốn sức.

Huống chi sáng sớm còn chưa kịp ăn sáng, lúc này vừa đánh nhau xong thì bụng ai nấy cũng ùng ục kêu to.

"Tiểu Hắc, cảm ơn!"

Vệ Lăng duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Hắc ở bên cạnh.

Mặc kệ Tiểu Hắc nghe hiểu hay không, hắn vẫn phải cảm ơn Tiểu Hắc vì đã cứu giúp ở nước láng giềng. Nếu không có Tiểu Hắc thì cả một nhóm nhiều người như thế đều phải bỏ mạng, hắn cũng không thể gặp lại vợ mình.

Vệ Lăng nghĩ tới đây thì nhanh chóng ngồi dậy nhìn về phía Tần Thanh Man, trong mắt toàn là tình nồng ý đậm không buông.

Tiểu Hắc nghỉ ngơi thêm lát nữa thì đã có sức bò lên. Nó thấp giọng gầm gừ với Vệ Lăng vài tiếng rồi lại đi về phía vợ con mình.

Dù Vệ Lăng không hiểu ngôn ngữ của sói nhưng hắn đoán Tiểu Hắc cảm ơn họ vì đã chăm sóc sói con.

Hiểu ra điều này, hắn mỉm cười rồi cũng đứng dậy đi về phía Tần Thanh Man và Sở Sở. Cảm giác ở cùng với người thân thật sự rất tuyệt.

"Vợ, em đói bụng chưa? Chúng ta vào chòi nấu ăn thôi."

Vệ Lăng đưa sói con lên rừng là để cho nó đoàn tụ với Tiểu Hắc nên lúc này họ không quay về đảo. Vì nếu hắn và Tần Thanh Man đi thì chắc chắn sói con cũng sẽ đi theo.

Biện pháp giải quyết tốt nhất chính là vào chòi nấu ăn.

Chòi cách đó không xa, khoảng cách như vậy cũng giúp sói con yên tâm hơn.

Tần Thanh Man cũng định như vậy. Hôm qua lúc tới đây, cô đã để lại một mớ lương thực và đồ gia vị ở trong chòi.

"U… u…u…" Tuy sói con vẫn luôn bú sữa mẹ nhưng sự chú ý của nó chưa từng rời khỏi Vệ Lăng và Tần Thanh Man. Thấy Vệ Lăng dẫn Tần Thanh Man và Sở Sở đi về phía chòi, nó lập tức bối rối.

Sữa cùng không thèm bú nữa, cái chân nhỏ lập tức chạy đến bên cạnh Tần Thanh Man. Nó sợ bị vứt bỏ.

Thấy sói con chạy về phía Tần Thanh Man, Tiểu Hắc vừa đi đến bên cạnh vợ cũng im lặng không ngăn cản.

Sau khi bỏ con lại thì nó đã không có tư cách yêu cầu con nhận lại mình.

Tiểu Hắc im lặng, vợ của nó cũng thế. Ánh mắt chúng nó nhìn sói con có yêu thương cũng có bi thương, đôi mắt cũng xuất hiện một chút nước óng ánh.

Vừa rồi sói bạc con còn tranh sữa với sói con cũng ngừng lại, quay đầu nhìn sói con.

"À húuu…"

Sói con chạy rất nhanh, đảo mắt một cái đã chạy đến gần Tần Thanh Man. Nó lay ống quần cô, muốn trèo lên.

Vệ Lăng nhanh tay lẹ mắt bế sói con lên rồi nhìn về phía Tần Thanh Man.

Hắn cũng không biết biểu đạt ý của mình với sói con thế nào.

Tần Thanh Man nhận lấy sói con rồi vuốt lông nó. Cô bảo Vệ Lăng dọn nồi và củi gỗ trong chòi ra. Hôm nay trời đẹp, họ không cần phải nấu ăn trong chòi. Nấu ăn ở ngoài cũng có thể để sói con thấy được nơi này.

Vệ Lăng cũng hiểu ý của Tần Thanh Man. Hắn đi vào chòi cầm lương thực và nồi ra.

Sở Sở nhìn sói con không ngừng loay hoay trên người Tần Thanh Man lại nhìn về phía mấy con sói vẫn luôn nhìn họ. Đoán được nguyên nhân, cậu nhỏ giọng nói: "Chị, đưa Đô Đô cho em, em đưa nó đi chơi."

Cậu mong chơi đùa như bình thường có thể xóa bỏ được lo lắng của sói con.

"Chị vỗ về thêm một lát đã!" Tần Thanh Man cũng không giao sói con cho Sở Sở ngay mà lại kiên nhẫn vuốt ve nó, truyền đạt thái độ mình cho cục bông nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment