Đây là lần đầu tiên sói con ăn con mồi cho chính cha ruột mình bắt được, kết quả nó đã đánh giá cao hàm răng của mình, ôm mông con mồi nửa ngày cũng không ăn được bao nhiêu thịt, không hề ăn thoải mái như lúc ở cạnh Tần Thanh Man.
Nuốt được chút bọt thịt vào miệng, sói con quay đầu nhìn sói bạc con ở bên cạnh.
Sói bạc nhỏ như đã quen ăn thịt như vậy, tuy vẫn không thể ăn miếng to, nhưng vẫn tốt hơn sói con rất nhiều, ít nhất miếng thịt xé ra cũng to hơn của sói con nhiều.
Thấy sói bạc con chăm chỉ ăn thịt, sói con có vẻ không vui.
Nhưng nó cũng không đi cướp, chủ yếu là vì sói bạc con cũng chưa cắn được nhiều, dù nó cướp chắc cũng chỉ được chút bọt máu, còn chưa đủ cho vào miệng.
Sói con quay đầu, kêu to gào khóc với Tần Thanh Man.
Nó đói bụng, nó muốn ăn thịt!
Tần Thanh Man đang ăn cơm cùng mấy người Vệ Lăng, lâu lâu vẫn để ý sói con bên đó, thấy sói con ăn con mồi do Tiểu Hắc bắt được, cô cũng yên tâm. Cuối cùng hóa ra cô yên tâm hơi sớm, sói con chưa từng trực tiếp ăn thịt con mồi, ăn không nổi lại đi xin giúp đỡ.
Chuyện này không được.
Cục lông mà Tiểu Hắc nuôi cũng có thể tự ăn thịt, vậy sói con cũng phải tự mình ăn.
Tần Thanh Man hiểu như vậy nên lập tức ngăn cản Sở Sở đang rục rịch, đối với động vật, nhất định phải tay làm hàm nhai.
Sói con nhìn về phía Tần Thanh Man gào khóc một lúc lâu, thấy mấy người Tần Thanh Mạn đều không phản ứng gì, lập tức hiểu ra nếu muốn ăn thịt chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình.
Nó lại quay đầu, ngửa đầu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn lên Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc đang cực kỳ bối rối, con mồi là do nó săn về, còn ăn thịt là chuyện của bọn nhỏ. Nếu tụi nó nhỏ một chút, nó có thể cắn thịt thành miếng rồi đút cho, nhưng đã tới giai đoạn tụi nhỏ đã có thể tự ăn thịt, nó giúp cũng không có lợi cho tụi nhỏ.
Dù sao răng nanh là vũ khí của chúng nó.
Nếu muốn vũ khí sắc bén, phải rèn luyện từ nhỏ, không được nuông chiều đứa nhỏ, cưng chiều sẽ hại đứa nhỏ hơn.
Thật ra sói con chỉ ngẩng đầu nhìn thử để thăm dò cha ruột mình, thấy cha lạnh lùng không phản ứng, lập tức hiểu hôm nay muốn ăn thịt chỉ có thể dựa vào bản thân. Trong lòng thở dài một tiếng, sói con lại ôm mông con mồi cắn mạnh.
Anh trai đáng ghét có thể tự ăn, nó cũng có thể.
Bữa cơm này, sói con không những ăn mãi mới no, mà quai hàm còn đau nhức.
Lúc đầu, nó chỉ cắn lung tung vào thịt, cắn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Sau đó chỗ thịt nó cắn đã nát bươm, sói bạc con đang ăn cùng chỗ với nó ghét bỏ, không ăn thịt cùng chỗ với nó nữa mà đi sang chỗ khác hưởng thụ.
Sói con bị ghét bỏ, lập tức trừng mắt với sói bạc con.
Nó không chỉ trừng mắt với sói bạc con, mà còn học tập, học cách sói bạc con ăn thịt. Vừa nhìn một lúc, nó đã học được cách dùng nanh sao cho đúng, biết cách dùng răng nanh xé thịt, sau đó ngậm vào miệng ăn.
Mặc dù khi bụng no thì quai hàm cũng đau nhức, nhưng sói con vẫn cảm giác rất thành công.
Ăn uống xong xuôi, nó chạy tới hồ nước nóng tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi tìm Sở Sở.
Nó buồn ngủ.
Mấy người Tần Thanh Mạn đã ăn cơm xong từ lâu, bát chén cũng đã rửa sạch cất vào lều. Thấy sói con uể oải chạy tới, cậu lập tức ôm sói con vào lòng, hôm nay sói con thật sự đã kiệt sức, cần ngủ để hồi phục năng lượng.
Sói con chui vào lòng Sở Sở một chút cũng ngủ mất, sói bạc con bên kia cũng dựa vào bụng vợ Tiểu Hắc nằm ngủ rồi.
Tụi nhỏ đã ăn uống no nê, phần thịt con mồi còn lại dành cho Tiểu Hắc và vợ.
Sau khi chia nhau ăn xong con mồi, Tiểu Hắc mới dẫn vợ và sói bạc con tới chào tạm biệt cả nhà Vệ Lăng.
“Bọn tao sẽ ở lại trên núi vài ngày, bọn mày có thể tới thăm Đô Đô mỗi ngày.”
Vệ Lăng với Tiểu Hắc đấm nhau một cái, sau đó cũng không quan tâm đối phương có nghe hiểu không, biểu đạt ý nghĩ.
Tần Thanh Man cũng vuốt vuốt đầu vợ Tiểu Hắc để từ biệt.
Sói con bị Tiểu Hắc vứt bỏ sẽ không thể quay lại đàn của mình, mấy người Vệ Lăng chỉ đành dẫn sói con tới hồ nước nóng thăm gia đình Tiểu Hắc vào những lúc rảnh rỗi. Đợi sói con lớn lên, chúng nó ở chúng với nhau thế nào là chuyện của chúng nó, mấy người Tần Thanh Man cũng không định can thiệp.
Cả nhà Tiểu Hắc nhìn theo mấy người Vệ Lăng ngồi thuyền quay về đảo, mãi cho tới khi không nhìn rõ mấy người Vệ Lăng nữa, Tiểu Hắc mới ngẩng đầu tru lên một tiếng thật dài, sau đó dẫn vợ về lại lãnh địa của mình.
Lãnh địa của nó cũng không xa hồ nước nóng lắm, ban đầu nó định lấy hồ nước nóng làm lãnh địa của mình, nhưng sau khi phát hiện mấy người Vệ Lăng đã chiếm lấy đảo, nó lại xem hồ nước nóng là lãnh địa của Vệ Lăng.
Tiểu Hắc cảm thấy lãnh địa của mình có thể ở cạnh lãnh địa của Vệ Lăng, nhưng tuyệt đối không thể chồng chéo lên nhau.