Hôm nay sói con và sói bạc con đã tiêu hao thể lực rất nhiều cho nên bọn chúng ngủ nửa ngày mới trở lại bình thường.
Sói con tỉnh lại thấy vẫn ở nơi quen thuộc, người bên cạnh vẫn là người thân quen thuộc của mình thì lập tức vui mừng. Nó không hề có vẻ nhớ nhung cha mẹ ruột mà dính lấy Tần Thanh Man rồi ôm một cái, hôn một cái.
Tần Thanh Man đã xem sói con thông minh này như con mình từ lâu nên cũng có thể hiểu tâm lý sói con.
Biết hôm nay sói con không có cảm giác an toàn, cô cũng không đuổi sói con đang quấn quýt bên mình đi. Đôi lúc rảnh rỗi cô lại hôn một chút, ôm một cái, cứ như vậy an ủi sói con đang lo lắng, nhóc con mới hoàn toàn khôi phục tinh thần.
Hôm sau, ngày mới vừa bắt đầu, tiếng sói tru kéo dài vang lên từ hồ nước nóng.
Sói con đã có kinh nghiệm, lập tức ứng chiến.
Cứ như vậy, mấy người Trần Thanh Man trải qua những ngày tháng thoải mái ở trên núi. Bình thường thì ngâm suối nước nóng, kiếm vài quả hạch, hái chút quả dại, lúc thì dẫn sói con đi tập chiến đấu với sói bạc con, rồi để sói con làm quen ở chung với gia đình Tiểu Hắc.
Thời gian thấp thoáng đã qua một tuần.
Đã tới tháng mười.
Tháng mười nước mình, ở những nơi khác là mùa thu hoạch, nhưng ở hoa màu Bạch Thành đã được thu hoạch từ nửa tháng trước. Thời gian nửa tháng đã đủ để mọi người nộp cho nhà nước những thứ cần nộp, thứ cần trữ trong kho thóc cũng đã trữ xong, ngay cả củi gỗ cũng đã chuẩn bị rất nhiều.
Vì chẳng bao lâu nữa tuyết sẽ rơi, phải dự trữ cho mùa đông.
Sáng hôm nay, Tần Thanh Mạn vừa ngủ dậy bước ra cửa đã thấy những bông tuyết lơ lửng trên bầu trời.
Tuy vẫn ít tuyết, nhưng đúng là đã có tuyết rơi.
Tuyết rơi đồng nghĩa bọn họ phải xuống núi về nhà, nếu không khi tuyết rơi dày sẽ không dễ xuống núi.
“Vợ, thu dọn đồ thôi, chút nữa chúng ta tới tạm biệt bọn Tiểu Hắc, chuẩn bị về nhà.”
Vệ Lăng cũng phát hiện tuyết đã rơi.
“Được.” Tần Thanh Man quay người đi thu dọn, gấp gọn chăn đệm cho vào tủ. Trên đảo khá ấm, chăn đệm quần áo bỏ vào ngăn tủ sẽ không bị hư hỏng gì, lần sau tới vẫn sẽ sạch sẽ khô ráo.
Sở Sở và sói con cũng đã ngủ dậy.
Nhà gỗ của Vệ Lăng cũng không có phòng dư, hắn đã làm cho hai đứa nhỏ một chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ chính. Mấy hôm nay Sở Sở với sói con đều ngủ ở giường nhỏ, mọi người đều ngủ chung một phòng.
“Chị, tuyết rơi rồi, chúng ta phải về nhà đúng không?”
Sở Sở giúp Tần Thanh Man gấp chăn đệm, vừa nói chuyện vừa nhìn qua sói con đang chơi đùa dưới chân.
Trên núi có cha mẹ, có anh em của sói con, bọn họ về thì sói con phải làm sao bây giờ.
Tần Thanh Man không cần nhìn biểu cảm trên gương mặt Sở Sở cũng biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, trả lời: “Đô Đô còn nhỏ, không thể sống độc lập, thân phận của nó đặc thù, không thể về lại bầy sói, phải về với chúng ta, chờ nó lớn hơn chút nữa sẽ để nó về núi sống độc lập.”
Nhìn thân hình Tiểu Hắc đã biết sói con khi trưởng thành sẽ cao lớn hơn nhiều.
Nhưng nuôi gần một năm sói con mới lớn lên một chút, Tần Thanh Man có dự cảm, sói con còn có thể ở cùng họ sống trong thế giới loài người thêm năm sáu năm.
“Em hiểu rồi.”
Lúc nãy Sở Sở vẫn còn lo phải chia tay với sói con, nghe Tần Thanh Man nói vậy thì thở dài nhẹ nhõm, trên mặt cũng có thêm nụ cười tươi.
Nhưng ngay lúc đó, ngoài hồ nước nóng vang lên tiếng sói tru ngân dài.
Là bọn Tiểu Hắc tới.
Đúng lúc Tần Thanh Man cũng đã dọn dẹp xong, Vệ Lăng đóng cửa sổ và cửa ra vào, dẫn vợ, em vợ và sói con lên thuyền. Thổ sản vùng núi bọn họ thu thập mấy hôm nay đều đặt trong lều, chút nữa xuống núi để ngựa gánh là được.
Ở hồ nước nóng, không chỉ có gia đình Tiểu Hắc tới, mà cả đàn của nó cũng tới đây.
Gần một năm không gặp, đàn của Tiểu Hắc đã có thêm nhiều chú sói.
Vệ Lưng liếc mắt đếm có khoảng năm mươi con, số lượng như vậy có thể coi là một bầy sói cỡ trung bình.
Tuyết rơi, cả nhà Vệ Lăng tới để từ biệt rồi xuống núi, bọn Tiểu Hắc tới là để chào tạm biệt. Tuyết vừa rơi, Tiểu Hắc đã biết mấy người Vệ Lăng phải đi, nó không chỉ mang cả đàn tới, mà còn lấy đầu con mồi làm quà tặng Vệ Lăng.
Đã là quà thì Vệ Lăng cũng không khách sáo mà nhận lấy.
Hắn dẫn theo nhóc con, có con mồi này, hắn cũng không cần đi săn thú nữa.
“Đô Đô.” Hai bên đều chuẩn bị xong, Tần Thanh Man ngồi xuống đẩy sói con về phía Tiểu Hắc, cô biết tại sao Tiểu Hắc mang từng thành viên trong đàn tới đây. Nó muốn giới thiệu sói con cho đàn, sau này sói con lên núi, đàn sói này gặp nó sẽ giúp đỡ, càng không tấn công nó.
Sói con cũng cảm nhận được không khí trang nghiêm này, bị Tần Thanh Man đẩy tới, nó lập tức vững vàng đi về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc dẫn sói con đứng vào giữa bầy sói, nói bằng tiếng sói.
Đàn sói này có một phần đã gặp sói con lúc mới sinh ra, có phần lại không biết, nên hôm nay nó muốn cho tất cả sói trong đàn đều biết tới sói con, cho dù sói con không sống cùng đàn sói nhưng cũng vẫn là sói của đàn chúng nó.