"Hú hú——"
Tiểu Hắc sớm đã sốt ruột, lại ủi Vệ Lăng, suýt chút thì ủi hắn ngã xuống đất, có thể thấy được Tiểu Hắc nóng vội bao nhiêu.
Thái độ ung dung khi thấy Vệ Lăng lúc trước hoá ra chỉ là giả ngầu.
"Để tao đi tìm người tới." Nếu thực sự đỡ đẻ cho sói đen, Vệ Lăng cảm thấy mình chỉ biết dùng dao thôi, bất đắc dĩ, hắn liền nghĩ tới Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man là con gái, so với hắn chắc chắn sẽ hiểu hơn.
Vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, thấp giọng nói xong vài câu, Vệ Lăng ra khỏi hang sói, đeo ván trượt tuyết lên, từ trong rừng rậm lao vụt ra ngoài.
Đừng thấy hắn trì hoãn nhiều thời gian, so với mấy người Trương Vĩnh Phúc khởi hành muộn hơn, nhưng lại quay lại đồn Kháo Sơn sớm hơn bọn Trương Vĩnh Phúc.
Hơn hai giờ chiều, Vệ Lăng đến được nhà nhọ Tần.
Trông thấy Vệ Lăng vội vàng đến, hai chị em trước tiên ngạc nhiên sau đó chính là vui sướng.
"Thanh Man, đi theo anh, anh cần em giúp đỡ.” Vệ Lăng cúi người xuống, ở bên tai Tần Thanh Man kể lại tình huống của nhà Tiểu Hắc để bàn giao công việc.
Trước việc Vệ Lăng mời mình đi đỡ đẻ cho sói, Tần Thanh Man chỉ kinh ngạc một giây rồi đi thu thập đồ đạc.
Cô mặc dù không phải bác sĩ, cũng chưa xem đỡ đẻ bao giờ, nhưng cô có kiến thức tích lũy của tương lai.
Mười mấy phút sau, Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng trượt tuyết đi rồi, để một mình Sở Sở ở lại trông nhà.
Tất nhiên, nhà bọn họ còn có hai con ngỗng nữa.
Hai con ngỗng siêu cấp hung dữ ngang tàng.
Trượt tuyết không phải chỗ nào cũng có thể trượt qua, tuyết quá xốp hoặc là đoạn nào đường dốc thực sự không thể trượt được, cho nên ra khỏi đồn Kháo Sơn, Tần Thanh Man và Vệ Lăng liền dừng lại ở chân núi trước khi tiến vào.
Trước khi lên, bọn họ phải tìm ra được một con đường thích hợp thì mới có thể tiếp tục trượt tuyết được.
Nhưng Vệ Lăng biết là không thể đợi được nữa.
Sói đen có thể sinh bất cứ lúc nào, nếu không có ai bên cạnh chăm nom, thật sự có thể xảy ra chuyện, hai con sói non kia hình dạng rất lớn, lớn như vậy rất dễ dẫn đến tình trạng khó sinh.
Im lặng suy nghĩ mất mấy giây, Vệ Lăng đưa tay về phía Tần Thanh Man.
Đối diện với bàn tay đưa đến của Vệ Lăng, Tần Thanh Man nghi hoặc trong lòng, trượt tuyết để đi phải dựa vào thể lực và kỹ xảo, nếu thật sự nắm hai tay với nhau, vậy đừng nghĩ sẽ di chuyển được.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tần Thanh Man vẫn tin tưởng đưa tay cho Vệ Lăng.
Vệ Lăng không nghĩ tới Tần Thanh Man lại tin tưởng mình đến thế, hắn quyết định xong rồi, lòng cảm thấy ấm áp, vừa kéo người vừa nói: "Anh mang em trượt." Ý của câu này chính là muốn Tần Thanh Man chuyển sang ván trượt tuyết của hắn.
"Nhưng mà chỉ có thể cố định hai chân thôi." Tần Thanh Man hơi ngờ vực.
Ván trượt tuyết dưới chân bọn họ không phải ván trượt đôi, nếu hai người muốn đứng trên cùng một ván trượt thì nhất định một người phải ôm chặt lấy người kia thì mới có thể cùng di chuyển được, nhưng mà nếu cứ đi như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ.
Vệ Lăng nặng nề nhìn Tần Thanh Man, trong mắt vừa do dự, lại có chút thấp thỏm, nhưng cuối cùng sau khi nghĩ kỹ hắn vẫn hỏi: "Thanh Man, em có tin tưởng anh không?"
Tin tưởng Vệ Lăng sao?
Tần Thanh Man không chút do dự gật đầu, dựa vào trực giác, cô tin tưởng Vệ Lăng.
Tần Thanh Man không một giây suy nghĩ liền gật đầu chính là khẳng định tuyệt đối dành cho Vệ Lăng, vì thế hắn cười rồi, người đàn ông bình thường trầm mặc ít nói cười lên có chút hồn nhiên của trẻ con, trong nháy mắt hấp dẫn ánh nhìn của Tần Thanh Man.
Theo câu "ôm chặt anh" của Vệ Lăng, Tần Thanh Man chân đi ván trượt dẫm lên ván trượt tuyết của Vệ Lăng, người cũng từ đằng sau ôm chặt lấy eo Vệ Lăng.
Vừa ôm xong, Tần Thanh Man liền cảm nhận được gió.
Gió mạnh vô cùng.
Gió cũng không phải trong tự nhiên thổi tới, mà là do tốc độ lao lên của bọn họ quá nhanh đã phá vỡ đi sự tĩnh lặng trong không khí mà tạo thành.
Trước cái gió lạnh thấu xương, Tần Thanh Man theo bản năng giấu mặt vào lưng Về Lăng.
Khuôn mặt mềm mại vùi trong áo bông ấm áp, ngay lập tức đã cách biệt với gió lạnh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của Vệ Lăng xuyên qua áo khoác truyền tới sưởi ấm cô.
Tần Thanh Man liền đỏ mặt rồi.
Đem mặt áp trên lưng Vệ Lăng, cô không chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, theo hô hấp, khắp khoang mũi đều tràn ngập hơi thở của Vệ Lăng, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông giống như thứ rượu ngon nhất trên đời này vậy, khiến cô cảm thấy vừa ngượng ngùng nhưng cũng bị hấp dẫn sâu sắc.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man tiếp xúc gần với đàn ông như vậy.
Nhịp tim tăng nhanh, mặt càng nóng hơn, hai thân thể tiếp xúc gần nhau khiến hô hấp của cô càng thêm dồn dập.
Núi rừng tĩnh lặng giữa màn đêm trống trải, chỉ có hai người sáng tỏ dưới ánh trăng, băng băng xuyên qua.
Hai người ôm nhau trượt qua triền núi, lướt qua lớp tuyết thật dày bao phủ trên lòng sông, xuyên qua cánh rừng thưa thớt, tại mảnh rừng tuyết mênh mông như chốn không người, mặc kệ phía trước có gì cũng không thể nào ngăn cản được bước tiến về phía trước của bọn họ.
Tần Thanh Man ôm Vệ Lăng thấy tốc độ phi nhanh như vậy chỉ ngẩn người trong chốc lát liền nhận ra sự khác thường.
Như thường mà nói, người bình thường không thể nào làm trái được định luật của tự nhiên.
Thế nhưng Vệ Lăng lại làm được.