Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109 - Tay Trong Tay 1

Chương 109 - Tay trong tay 1
Chương 109 - Tay trong tay 1

Hắn không chỉ có thể trượt tuyết từ chỗ thấp lên đến nơi cao hơn, mà còn có thể mang theo một người vẫn không chút áp lực nào tiến về phía trước, đây không phải việc một người bình thường có thể làm được.

Nghĩ lại con lợn rừng chỉ bị Vệ Lăng đánh một phát đã chết kia, Tần Thanh Man cảm thấy máu huyết toàn thân liền sôi trào.

Cô nhớ lại tiểu thuyết từng đọc trên mạng lúc ở hiện đại.

Chẳng lẽ trên đời này thực sự có võ tu và người tu tiên sao, còn Vệ Lăng thì đến từ những gia tộc thần bí như vậy?

Mang theo phỏng đoán, hai tay đang ôm Vệ Lăng của Tần Thanh Man cũng thu lại chặt hơn.

Cô hào hứng, vô cùng hào hứng.

Thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng xem mình có thiên phú học võ hay không, có linh căn hay không.

Đúng vậy, trong tiểu thuyết từng đọc ở hiện đại, tu tiên nhất định sẽ liên quan đến linh căn.

Vệ Lăng cũng không biết mạch suy nghĩ của Tần Thanh Man đã bay cao bay xa đến vậy, hắn ở trước mặt cô thể hiện năng lực như này thực sự rất nguy hiểm, bởi vì đây không phải khả năng mà người bình thường có thể làm tới được.

Nhưng mà tình thế nguy cấp, vì "vợ con" của Tiểu Hắc, hắn chỉ có thể mạo hiểm, đánh cược với nhân phẩm của Tần Thanh Man, cũng đánh cược bản thân mình không có nhìn nhầm người.

Hai người ôm nhau, một người thì hào hứng kích động đến đỏ bừng khuôn mặt, một người lo lắng thấp thỏm đến bất an trong lòng.

Nhưng đến cùng cũng phải dừng lại.

Đến ổ sói rồi.

Hai người Vệ Lăng đến đã làm kinh động đến đám sói bên ngoài ổ.

Mười mấy con sói lúc này đang bao vây xung quanh, nhìn chăm chú vào ổ sói, bởi vì hai người Vệ Lăng chen vào, tất cả sói đều quay lại nhìn hai người, đồng thời nhấc thân dậy cảnh giác nhìn chằm chằm về phía hai người, trong cổ họng cũng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.

Dưới ánh trăng, mười mấy đôi mắt sói xanh biếc lơ lửng phát sáng lập lòe.

Điều này khiến Tần Thanh Man chân tay mềm nhũn vừa buông eo Vệ Lăng cảm thấy sợ hãi đến cả người dựng đứng lông tơ, tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, mặc dù cô biết lần này đến là để đỡ đẻ cho sói, nhưng mà đột nhiên bị nhiều sói nhìn chằm chằm như thế này, cô vẫn thấy có cảm giác rùng mình.

"Thanh Man, đừng sợ, có anh ở đây."

Vệ Lăng nhận thấy được sự căng thẳng của Tần Thanh Man, nhanh chóng ôm lấy eo cô giúp cô đứng vững.

Thời tiết cực lạnh, hai người đều mặc rất dày, nhưng Vệ Lăng vẫn có thể xuyên qua lớp áo bông dày dặn cảm nhận được độ nhỏ vòng eo của Tần Thanh Man.

Không kịp nhộn nhạo trong lòng, Vệ Lăng liền kéo Tầm Thanh Man đi vào trong động.

Tần Thanh Man chỉ là người bình thường, sơn động tối om đối với cô ngoài sự sợ hãi theo bản năng ra, còn có chút khó chịu về mặt thị giác, vào trong động, cô liền mất đi tất cả sức phán đoán, dưới chân cũng tự nhiên trở nên do dự.

Dù có Vệ Lăng nắm tay dắt đi, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy dưới chân đâu đâu cũng trống trải.

"Sói sợ lửa, Thanh Man, anh xin lỗi, vì không thể đốt lửa chiếu sáng cho em được". Vệ Lăng vừa giải thích vừa lấy đèn pin ra vặn chốt bật lên.

Dưới sự chiếu sáng của đèn pin, Tần Thanh Man rốt cuộc cũng thấy rõ được đường dưới chân.

Đi bộ cũng không còn cảm giác lâng lâng nữa.

"Ngaooooo—"

Bỗng nhiên, trong động truyền đến một tiếng sói tru kéo dài, theo sau tiếng tru còn lao tới một trận gió mạnh.

"Tiểu Hắc." Vệ Lăng kịp thời lên tiếng.

Sau đó gió liền biến mất, một con sói bạc to lớn xuất hiện trước mắt Tần Thanh Man.

Sói bạc vừa cảnh giác vừa nóng nảy nhìn Tần Thanh Man, thậm chí còn nhếch mép để lộ ra răng nanh sắc bén, có thể nhìn ra, nó không tin Tần Thanh Man, mang theo địch ý đối với hơi thở xa lạ của Tần Thanh Man.

Vệ Lăng cùng con sói đầu đàn này đã biết nhau một năm, sớm đã hiểu rõ được tất cả biểu cảm cùng ngôn ngữ cơ thể của nó.

Nhìn được Tiểu Hắc không tin tưởng Tần Thanh Man, Vệ Lăng ôm chặt lấy Tần Thanh Man, giới thiệu nói: "Đây là vợ tao."

Vẫn còn chưa kết hôn với Vệ Lăng - Tần Thanh Man: ...

Tiểu Hắc có thể nghe không hiểu Vệ Lăng nói, đối diện với sự thân mật cùng giữ gìn bảo vệ của Vệ Lăng đối với Tần Thanh Man, đôi mắt to sâu thẳm xuất hiện một tia suy tư, sau đó lại gần, đi quanh Tần Thanh Man ngửi ngửi, nó đây là đang đánh giá.

Đánh giá xem quan hệ thực sự của hai người.

Tần Thanh Man càng căng thẳng hơn, đây không phải sói trong TV hay trong vườn bách thú ở hiện đại, mà là một con sói thực tế sống trong hoang dã, loài sói này sẽ càng đáng sợ, càng thêm hung tàn.

Cảm thấy được hơi thở phả ra theo hô hấp của con sói, tay Tần Thanh Man nắm chặt lấy quần áo Vệ Lăng.

"Thanh Man, đừng sợ, có anh ở đây, Tiểu Hắc sẽ không làm thương em." Vệ Lăng rất tự tin trấn an Tần Thanh Man, đồng thời cũng ôm chặt lấy cô, muốn dùng cái ôm của mình đem đến cho Tần Thanh Man cảm giác an toàn.

Bình Luận (0)
Comment