Đối diện với sự cảm kích của sói đen, trên mặt Tần Thanh Man liền nở nụ cười rạng rỡ.
Cô đỡ "nhóc con" trên tay đưa qua cho sói đen.
Sói đen có chút do dự nhưng rồi vẫn liếm liếm nhau thai trên thân sói con, theo nhau thai bị loại bỏ, sói con yếu ớt nãy giờ không có động tĩnh gì rốt cuộc cũng phát ra tiếng rên hừ hừ nho nhỏ, âm thanh không lớn, bé nhỏ đến làm mọi người thương tiếc.
Đến lúc này, có thể nói Tần Thanh Man đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn rồi.
Hai người ngồi xổm xuống, cô đem ánh mắt nhìn mãi cũng không đủ mà ngắm nhìn nhóc sói con bên miệng sói đen, so với nhóc sói con khoẻ mạnh vô cùng còn lại kia, nhóc con khiến cô hao tổn rất nhiều tinh thần này càng làm cô đau lòng và thương tiếc hơn.
Có lẽ đây là do tâm lý đồng tình với kẻ yếu của con người.
Đối với sự đến gần của Tần Thanh Man, sói đen cũng không cảnh giác nữa, ngược lại còn chủ động dùng mũi đẩy sói con về phía Tần Thanh Man.
Vệ Lăng đứng ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, như có điều gì suy nghĩ.
Tần Thanh Man vốn chỉ muốn nhìn sói con ở khoảng cách gần nhiều hơn một chút, nhưng sói đen đã đẩy nhóc tới, cô cũng không từ chối, vươn tay sờ sờ lên cái đầu không hề nhỏ của nhóc, mềm mại, còn mang theo độ ấm run run.
Trái tim bé bỏng cũng đang đập thình thịch.
Sói con vừa ra đời còn chưa đứng vững, lông trên thân vẫn còn vón lại, không được đẹp như cha mẹ chúng nó.
Tần Thanh Man thật muốn nhìn vượt qua bụng nhóc con để xem giới tính một chút, nhưng trước mặt cha mẹ người ta, cô cuối cùng cũng từ bỏ cái suy nghĩ này.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Hắc cũng ngậm theo nhóc con con lại đến bên cạnh sói đen.
Hai con sói con có vẻ vẫn còn nhớ rõ ân oán từ hồi còn trong bụng mẹ, vừa gặp mặt liền nhếch mép hầm hừ, bốn móng vuốt cũng không ngừng đẩy đẩy lẫn nhau.
Nhóc sói đen sinh ra sau, thể chất không bằng được nhóc sói bạc sinh ra trước.
Bị nhóc sói bạc đẩy một cái liền ngã nhào trên đất, sau đó nhóc sói bạc nện từng bước chân mềm mại như bông giẫm qua nhóc sói đen đi đến bên cạnh bụng mẹ rồi nằm xuống bú sữa.
Nhóc sói đen bị giẫm qua toàn thân đều cứng ngắc lại.
Vệ Lăng nhìn một màn quen thuộc trước mắt này lông mày liền nhảy lên một cái, cái đức hạnh của nhóc con sói bạc này đúng là y hệt Tiểu Hắc cha nó, thật sự khiến người gặp người ghét mà.
Trong lúc Vệ Lăng đang mắng thầm Tiểu Hắc ở trong lòng, Tần Thanh Man đối với nhóc sói đen đau lòng vô cùng, nếu không phải do cô can thiệp giúp sói đen sinh nhóc sói bạc ra trước, nhóc sói đen cũng không đến nỗi bị bắt nạt như vậy.
"Vật cạnh thiên trạch". (Chọn lọc tự nhiên, người phù hợp, có năng lực mới tồn tại được)
Vệ Lăng nắm lấy tay Tần Thanh Man, bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Hiểu được đạo lý này Tần Thanh Man liền thở dài một cái, không tiếp tục làm phiền một nhà bốn sói nhà người ta quây quần, mà cùng Vệ Lăng ra khỏi sơn động.
Bọn họ vừa ra khỏi sơn động, trong động liền vang lên một tiếng sói tru dài, vang dội.
Là của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc đây là đang báo cho cả đàn biết tin vui.
Mười mấy con sói vây quanh hang lập tức hưng phấn mà cũng theo đó tru lên.
Tiếng sói tru trầm bổng giữa núi rừng trống vắng được truyền đi rất xa, cũng cắt đứt những tiếng kêu của nhóm động vật nhỏ ở xung quanh.
Đứng giữa tiếng sói tru thế này khiến Tần Thanh Man cũng run rẩy cả người.
Lúc này mặc dù cô biết bọn sói sẽ không làm thương mình, nhưng nỗi sợ trời sinh đối với sói khiến cô vẫn nổi cả người da gà, nếu không phải bên cạnh còn có Vệ Lăng đi cùng, cô có thể sẽ co giò chạy thẳng luôn.
"Không xa phía trước chính là hồ nước nóng, bên hồ có một cái lán nghỉ, là chỗ hôm qua bọn anh nghỉ ngơi." Vệ Lăng nắm tay Tần Thanh Man không nỡ buông, hắn thật muốn cứ như vậy cùng cô đi đến cùng trời cuối đất.
Thời điểm căng thẳng, Tần Thanh Man cả người lẫn tâm đều ỷ lại vào Vệ Lăng, lúc này đã rời xa ổ sói, cảm giác được an toàn, Tần Thanh Man liền giãy bàn tay lúc trước được Vệ Lăng nắm lấy ra.
Trước đó cô đỡ đẻ cho sói đen, trên tay dính một chút chất nhầy, vẫn chưa được rửa sạch, để Vệ Lăng nắm lấy cô cảm thấy hơi ngại.
Vệ Lăng từ lần trước chỉ sờ qua ảnh chụp thôi cũng đã yêu cầu rửa tay thêm một lần rồi, hắn cũng biết Tần Thanh Man để ý đến điều gì, liền nói: "Tay anh cũng bẩn, lát nữa đến bên hồ chúng ta lại rửa sau."
Tần Thanh Man đang giãy tay ra liền ngừng lại.
Đúng thực, thời tiết quá lạnh, tay bẩn không thể đeo găng tay, nhưng không đeo găng tay lại dễ bị lạnh cứng lại, có tay Vệ Lăng bao bọc, mới có thể không bị đông cứng.
Nói đến tay, Tần Thanh Man mới nhớ đến cái cắn kia của sói đen.
Liền nhấc cái tay đang nắm với Vệ Lăng lên nói: " Để em xem xem có bị thương hay không." Cô vẫn còn nhớ lúc sói đen cắn xuống không hề lưu tình chút nào.