Vệ Lăng vẫn còn chưa nghĩ ra tìm lý do như thế nào, tay đã bị Tần Thanh Man nhấc lên.
Nhìn thấy cái tay không có chút thương nào của Vệ Lăng, Tần Thanh Man nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó liền vui vẻ.
Vệ Lăng luôn bảo vệ mình không có bị thương là điều khiến cô vui nhất.
Vệ Lăng còn đang suy nghĩ làm thế nào để tìm cớ che dấu, kết quả Tần Thanh Man thấy tay hắn không bị thương cũng không có hỏi nguyên nhân, còn kéo người bước nhanh về phía trước, xem ra, Tần Thanh Man đây là muốn nhanh chóng đến hồ nước nóng rồi.
"Hồ có đẹp không?"
Tần Thanh Man đối với hồ nước xuất hiện thần kỳ kia cảm thấy hứng thú vô cùng.
"Rất đẹp."
Vệ Lăng nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Man, dưới ánh trăng, từ góc nhìn của hắn nhìn qua, ánh trăng mông lung phủ lên mặt Tần Thanh Man như một lớp lụa mỏng manh, mang theo sự biến hoá lúc ẩn lúc hiện, tựa như tiên tử trên cung trăng vậy, khiến người khác khó có thể rời mắt nổi.
Trong khoảnh khắc, Vệ Lăng đã nghĩ thông suốt.
Có một số việc Tần Thanh Man không hỏi, hắn liền ăn ý không giải thích nữa.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được Tần Thanh Man hiểu mình, dù hắn cùng với những người bình thường có chút khác biệt, nhưng đối phương chính là hiểu được cái khác này của mình, thậm chí còn thưởng thức và tôn trọng mình.
Hiểu rõ ràng điều này, Vệ Lăng cả người từ trong ra ngoài đều tràn đầy vui vẻ.
Tiếp xúc với Tần Thanh Man càng nhiều, hắn cũng cảm nhận được Tần Thanh Man không giống với những người khác, cũng biết lúc trước mình cầu hôn đúng đắn biết bao nhiêu.
"Thật… là đẹp."
Sau nửa giờ đi dưới ánh trăng hai người liền dừng bước, Tần Thanh Man lập tức bị cảnh đẹp trước mắt làm chấn kinh rồi.
Trước khi xuyên qua, cô đã từng đi du lịch ở núi Trường Bạch, cũng từng ngắm Thiên Trì [1] mỹ lệ.
[1] Thiên Trì 天池 (Tiānchí) (Có nghĩa là "hồ trời") là một hồ miệng núi lửa nằm trên biên giới giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên. Hồ nằm trên một hõm chảo trên đỉnh của núi Trường Bạch (núi Paektu, núi Bạch Đầu), là một phần của dãy núi Trường Bạch. Tại Trung Quốc, hồ còn có tên là Long Đàm và thuộc địa phận của tỉnh Cát Lâm, còn ở Bắc Triều Tiên, hồ thuộc tỉnh Ryanggang (Lưỡng Giang).
Nhưng thung lũng dưới ánh trăng trước mắt này càng khiến người ta thêm mê luyến.
Ánh trăng sáng tỏ mang theo vẻ đẹp mông lung dịu dàng, khiến cho hoa cỏ bên hồ nước trước mặt này giống như những tinh linh kỳ ảo vậy.
"Ban ngày còn đẹp hơn nữa." Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man nghiêm túc trả lời.
Ban ngày tầm nhìn thông thoáng, rõ ràng, khung cảnh xung quanh sẽ dễ dàng nhìn rõ hơn, dưới ánh nắng mặt trời, núi tuyết, cây xanh cùng chim bay, trên mặt hồ xanh biếc là những hơi nước trôi nổi bồng bềnh, càng khiến tâm hồn ta an tĩnh, cũng mang đến vẻ đẹp duy mỹ.
"A Lăng, em thích nơi này."
Tần Thanh Man quay đầu nhìn lại Vệ Lăng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
"Anh cũng thích nơi này." Ngắm nhìn đôi mắt Tần Thanh Man, Vệ Lăng có cảm giác tim đập rộn ràng, cũng có loại xúc động đến huyết dịch dâng trào.
"A Lăng, đi thôi, chúng ta đi xem nước hồ nào." Tần Thanh Man không chờ nổi muốn đi rửa tay ngay.
Vệ Lăng cũng nhìn ra suy nghĩ của Tần Thanh Man, thoả mãn muốn gì được nấy mà trả lời: "Được."
Dưới ánh trăng, một đôi nam nữ trẻ tuổi bỏ đi những quan điểm thế tục, chạy dưới đám tuyết đang tan chảy trong thung lũng.
Hai người tay trong tay mà chạy.
Mấy phút sau, hai người đứng cạnh hồ nước thanh tĩnh.
Tần Thanh Man hạ người ngồi xuống, cũng không nhúng cả hai bàn tay vào trong hồ mà chỉ té nước lên rửa thôi.
Nước bởi vì lòng đất nóng lên tạo thành hồ nước nóng, trong nước có chứa những sợi khí lưu huỳnh nhàn nhạt.
Hơi nước như này nếu ngửi riêng ra chắc chắn sẽ rất khó ngửi, nhưng lại là đồ làm sạch rất tốt, theo dòng nước ấm áp cọ rửa qua bàn tay, ngón tay, mùi lưu lại trên tay cũng biến mất sạch sẽ.
Rửa tay sạch sẽ rồi, tâm trạng Tần Thanh Man cũng tốt hơn.
"Thanh Man, lán nghỉ ở phía trước, chúng ta qua đó xem xem." Vệ Lăng đã rửa sạch, tay nắm lấy tay Tần Thanh Man đi về phía lán nghỉ.
Hắn lúc này dường như đã quên mất hai người họ không cần thiết phải nắm tay đi lên nữa.
Vật kì lạ trên tay hết rồi, cảm giác giữa các ngón tay cũng trở nên rõ ràng hơn, được bàn tay ấm áp khô ráo của Vệ Lăng nắm lấy, tay liền tay không có gì ở giữa ngăn cách, tim cô đập càng nhanh, nhiệt ý trên mặt càng thêm nồng đậm.
Vệ Lăng là quân nhân, rèn luyện trường kì, tay hắn cũng không được mềm mịn như làn da,mà hơi mang theo thô ráp.
Đặc biệt là đoạn giữa hổ khẩu và ngón trỏ, có vết chai mỏng, cọ lên mu bàn tay Tần Thanh Man, mang đến cho Tần Thanh Man cảm giác khác thường, so với da thịt nhẵn mịn cô càng dễ bị khơi dậy cảm giác đối với bàn tay như này hơn.
Bước chân giẫm trên đất cũng trở nên bước nông bước sâu.