Nghe tiếng này chính là tiếng sói với gấu đang đánh nhau, tạm thời bọn họ không cần phải tới gần, cứ đợi sau khi trận chiến kết thúc rồi tính.
Các chiến sĩ bên này còn ổn, một số thôn dân không chịu nghe lời khuyên bảo trộm lên núi sợ tới mức tè ra quần, cũng bất chấp tất cả, lăn một vòng xuống núi. Vừa vào thôn người đó đã kể lại tính huống sói gấu đại chiến sinh động như thật.
Nghe thấy trên núi không chỉ có đàn sói mà còn có cả con gấu đã tỉnh lại kia, tất cả thôn dân đều vừa sợ vừa tò mò.
Lo có thú dữ xuống núi, tất cả đều đóng chặt cửa nhà mình lại.
Sở Sở ở nhà một mình, lúc cậu đang ở trong nhà chơi với hai con ngỗng, Lý Mỹ Na, Diêu Xuân Anh với Tần Hương bảo mấy cô con gái trong nhà đến. Bọn họ không phải tới phá hoại mà là đến giúp kiểm tra sửa lại tường.
Trên núi có sói, gấu, Tần Thanh Man lại không ở nhà, bọn họ phải có qua có lại để lấy lòng.
Vì Sở Sở còn nhỏ, vẫn là con nít nên mấy người lớn không nói tình huống trên núi cho Sở Sở biết mà chỉ giúp tu chỉnh lại hàng rào của tường sân rồi về, thậm chí còn không vào nhà trêu Sở Sở.
Ôm con ngỗng Đại Bạch, Sở Sở nghiêng đầu, cậu nhận ra có gì đó là lạ.
Nhưng tiếc là không ai nói cho cậu biết hết.
Nhưng trẻ con thì cũng có cái khôn của trẻ con, nhân lúc mọi nhà đóng hết cửa lại, cậu dứt khoát bò lên tường sân qua bên nhà Chu Hồng Hà nghe lén.
Dù sao Tần Kiến Minh với Tần Kiến Quân cũng không ít lần làm chuyện như vậy. Cậu còn nhỏ, là trẻ con, hoàn toàn không thấy áy náy chút nào.
Quả nhiên, chuyện mà mấy người Tần Hương cực khổ vất vả đi gạt Sở Sở chính là chủ đề thoải mái bàn tán trong nhà Chu Hồng Hà.
Chu Hồng Hà vẫn chưa thể hoạt động được, nằm trên giường cười trên nỗi đau của người khác, miệng thì thoải mái thích nói gì liền nói đó, “Nghe nói Tần Thanh Man với người đàn ông của nó lên núi, bây giờ trong núi vừa có sói vừa có gấu, không biết hai bên có đụng phải nhau không nhỉ.”
“Đụng phải thì đúng phải thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nhà chúng ta.”
Tần Lỗi ngồi dựa sát vào đầu giường sưởi ấm áp nuốt một ngụm rượu, một củ lạc cũng đủ để ông ta nhai cả buổi. Mùa đông chẳng có chuyện gì làm, lại còn mâu thuẫn với hai người em trai, trong lòng ông ta đang rất khó chịu, thế là ngày nào cũng ở nhà uống rượu giải sầu.
Chu Hồng Hà liếc mắt nhìn Tần Lỗi uống đến mức ngà say, khẽ đá đá Tần Kiến Quân đang ngồi ngay bên chân mình, chỉ huy: “Đi, rót cho mẹ cốc nước, mẹ mày khát.”
Tần Kiến Quần dựa trên giường sưởi ấm áp đang buồn ngủ, bị đá một phát liền tỉnh, rất không muốn làm nhưng vẫn xuống giường đi rót nước cho Chu Hồng Hà, cái tai cũng dựng lên.
Vừa nãy cậu ta đang lơ mơ sắp ngủ, không nghe rõ cha mẹ cậu ta nói gì với nhau, bây giờ lại thấy vô cùng hứng thú.
Không nhịn được mà hỏi, “Mẹ, mẹ biết chị Thanh Man của con lên núi làm gì không?”
“Con ranh chết tiệt kia cũng chẳng có quan hệ gì với chúng ta, con còn gọi nó là chị làm gì, hèn thế?” Chu Hồng Hà đột nhiên nổi giận với Tần Kiến Quân. Xương sườn bị gãy mấy cái phải nằm lì trên giường không làm gì được, bà ta trút hết sự bực dọc, nỗi căm hận lên người Tần Thanh Man.
Tần Kiến Minh thấy mình đụng phải cơn giận của mẹ, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Mẹ, do con gọi quen miệng thôi, mẹ đừng nóng giận. Vừa nãy con nghe thấy cha mẹ nói chuyện nên mới tò mò không biết nó lên núi làm gì, trời thì mùa đông, trên núi cũng đâu có hoa quả, rau dại gì, tại sao phải chạy lên núi?”
“Ai biết được, mẹ cũng chỉ nghe người ta nói thôi, chiều qua có người thấy nó với người đàn ông kia trượt tuyết lên núi.”
Chu Hồng Hà cũng có con đường tin tức của mình.
Trong thôn có mấy bà lắm mồm, đông đến là cứ thích đến nhà người ta, thứ nhất là có thể dùng chùa giường sưởi nhà người ta, thứ hai là có thể tám chuyện trên trời dưới đất, nói xấu người ta giết thời gian. Đừng thấy nhà Chu Hồng Hà với nhà hai người em trai ầm ĩ không vui vậy thôi chứ vẫn có người đến nhà đấy.
Những người này đến thăm một là đến buôn chuyện với Chu Hồng Hà, hai là đến xem trò cười của Chu Hồng Hà.
Đều là người chung đường, Chu Hồng Hà cũng không để bụng, nhanh chóng biết được tin tức mới nhất trong thôn từ miệng những người này.
Tần Kiến Quân vốn đang thử dò xét Chu Hồng Hà, lúc này lại càng để ý, hỏi: “Đêm qua không về?”
Cậu ta đang xác định xem có phải nhà bên cạnh chỉ còn mỗi một mình Sở Sở không.
“Chắc chắn không về, nếu về thì nhà thím ba, thím tư của con chắc chắn sẽ không chỉ để mấy con nhóc kia đi giúp sửa lại tưởng sân đâu.” Chu Hồng Hà bĩu môi, vô cùng xem thường, lẩm bẩm: “Một hoàng hoa đại khuê nữ mà không biết tự trọng, đêm hôm khuya khoắt không về ngủ, không biết là đi làm gì nữa, hừ…”
“Bà im đi, trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, mồm bà bớt nói mấy lời vớ vẩn đi.”