“Ngao ——”
Tiểu Hắc trong bụi hoa đợi một hồi lâu ngẩng đầu thấy hai con người kia vẫn còn đang sến sẩm với nhau, không kiên nhẫn nổi nữa, xông lại dùng đầu vây quanh hai người, sau đó ngẩng đầu lên cao ngạo đi trước dẫn đường.
Thẩy Tiểu Hắc như vậy, Vệ Lăng với Tần Thanh Man đều cười.
Xem ra đúng là vợ Tiểu Hắc không sao nữa rồi, nếu không Tiểu Hắc đã không có vẻ như vậy.
Hai người một sói không nhanh không chậm bước đi, đi rồi đi, Vệ Lăng giật mình. Có lẽ hắn đã đoán được Tiểu Hắc đang đi đâu.
Quả nhiên, hơn mười phút sau, bọn họ đi tới cánh rừng cách hồ nước không xa.
Vì ở đây gần hồ nên tuyết đọng trên đất đã tan thành nước ngấm xuống đất. Trên mặt đất cũng xuất hiện rất nhiều cây địa y màu xanh, xanh biếc tươi tốt. Trong khung cảnh xung quanh toàn là tuyết trắng thì cảnh tượng này vô cùng hấp dẫn, bắt mắt.
Mà thứ thu hút ánh mắt hơn chính là mười mấy con sói đang ngồi xổm bên cạnh trông chừng một đoạn cây khô.
Lại được nhìn thấy nhiều sói như vậy, đặc biệt là tất cả những con sói đó đều nghiêng đầu nhìn qua đây làm Tần Thanh Man vô thức tới gần Vệ Lăng.
Vệ Lăng nắm chặt cơ hội ôm lấy eo Tần Thanh Man, “Đừng sợ.”
Tần Thanh Man không sợ nhưng lại hơi đỏ mặt:...
“Ngao ——” Tiểu Hắc đi ngay trước mặt hai người Vệ Lăng đột nhiên ngửa đều lên trời tru lên một tiếng, tiếng tru kéo dài vang dội, mang theo sát khí rét lạnh.
Ngay cả Tần Thanh Man, người đã không ở chung nhiều với Tiểu Hắc cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Nắm chặt cánh tay Vệ Lăng, trái tim Tần Thanh Man đột nhiên đập nhanh hơn.
“Tiểu Hắc chúng nó đang đi săn.”
Vệ Lăng đưa Tần Thanh Man đứng cách xa ra một chút nhìn đàn sói phía xa đã chạy lại tụ họp với Tiểu Hắc.
“Đi săn?” Tần Thanh Man mở to đôi mắt long lanh nhìn xung quanh. Cô không thấy xung quanh có con mồi nào cả.
“Bên dưới hốc cây khô kia.” Vệ Lăng chỉ cho Tần Thanh Man.
“Trong hốc cây?” Tần Thanh Man chỉ sững sờ đúng một giây xong liền hơi trợn tròn mắt. Cô hiểu rồi, có thể làm cho nhiều sói bao vây lại như vậy, chắc chắn đây không phải động vật nhỏ. Vậy thì khả năng duy nhất chính là con gấu mà mà người dân Đông Bắc hay nhắc đến.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man ngầm hiểu, mới nói tình trạng của con gấu đen này cho cô biết.
Nghe xong, Tần Thanh Man không còn thấy quá căng thẳng nữa.
Đừng thấy có nhiều sói như vậy bao vây một con gấu đen mà nhầm, con gấu đen kia là điển hình cho da dày thịt báo, rất khỏe. Nói chung nếu không phải đang trong tình trạng thức ăn vô cùng khan hiếm thì đàn sói thật sự không muốn trêu chọc con gấu đen này. Một chưởng của con gấu kia có thể đập chết được một con sói đấy.
“Anh còn đang nghĩ xem phải giải quyết con gấu đen này như thế nào mới không gây thêm phiền phức cho người dân, không ngờ Tiểu Hắc lại chu đáo giải quyết giúp anh.”
Vệ Lăng đặt tay sau ót Tần Thanh Man ôm đối phương vào ngực.
Lúc này đàn sói đã bắt đầu tấn công con gấu đen di chuyển chậm chạp trong hốc cây. Cảnh tượng tàn bạo đẫm máu này không thích hợp cho con gái nhìn.
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng có ý tốt nên không từ chối, cô tìm một vị trí thoải mái hơn dựa đầu trong ngực Vệ Lăng, toàn bộ trọng lượng cơ thể cũng chuyển qua hết cho hắn.
Ôm chặt giai nhân, Vệ Lăng giải thích cho Tần Thanh Man hiểu tại sao Tiểu Hắc lại phải dẫn bọn họ đến xem cảnh đi săn của chúng.
Ơn cứu mạng của Tần Thanh Man đã khiến cho đàn sói của Tiểu Hắc tiếp nhận hai người. Trong mắt đàn sói, hai người họ chính là đồng bạn của chúng, mà đã là đồng bạn thì có thể chia sẻ con mồi.
Nghe thấy có thể được chia mồi, mắt Tần Thanh Man sáng rực lên.
Cái miệng đáng xấu hổ bắt đầu chảy nước bọt thèm thuồng.
Vì cô nghĩ tới một món ăn vô cùng nổi tiếng sau này, bàn chân gấu chưng.
Cô có thể!
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời trong suốt của Tần Thanh Man, Vệ Lăng cảm thấy trái tim mình dường như bị hàng lông mi dài kia của Tần Thanh Man quét qua, vừa tê vừa ngứa, cảm giác tê dại này chạy dọc theo sống lưng truyền xuống dưới.
Ngay khi Vệ Lăng đang tâm viên ý mã[1], trận chiến của đàn sói với gấu đen cũng đang vào hồi gay cấn.
[1]Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường.
Tiếng gấu gầm hùng tráng, tiếng sói tru vang dội cùng vang vọng khắp rừng, lại từ trên núi truyền ra bốn phương tám hướng, khiến cho các chiến sĩ đang nhận lệnh lên núi loại bỏ nguy hiểm nghe mà trợn mắt.
Tuy trong tay bọn họ có súng nhưng bất kể là sói hay gấu thì tốc độ chạy trốn của chúng đều rất nhanh, chỉ sợ hơi chậm một chút thôi cũng có thể xảy ra chuyện.
Cho nên khi nghe được tiếng sói tru với tiếng gấu gầm, mọi người lập tức dừng lại tay đứa nguyên tại chỗ.