Tiếng tim đập thịch thịch thịch càng ngày càng lớn, lớn đến mức làm Vệ Lăng sợ đánh thức Tần Thanh Man. Hắn cố ý dịch cơ thể mình ra nhưng Tần Thanh Man đang gối đầu trên cánh tay hắn, nếu hắn di chuyển chắc chắn sẽ làm Tần Thanh Man tỉnh.
Xoắn xuýt mãi, tiếng hít thở của Vệ Lăng bắt đầu nặng nề hơn.
Nhưng vào lúc này Tần Thanh Man bỗng động đậy.
Vệ Lăng lập tức sợ tới mức nhắm chặt hai mắt giả bộ ngủ, hắn hơi không biết phải đối mặt với Tần Thanh Man như thế nào.
Kết quả Tần Thanh Man chỉ khẽ trở mình thôi chứ không tỉnh.
Mở mắt ra, Vệ Lăng phát hiện cơ thể Tần Thanh Man cách mình rất gần, đầu cô cũng đã rời khỏi cánh tay mình. Có thể nói nếu bây giờ hắn cố gắng cẩn thận rời đi sẽ không làm Tần Thanh Man tỉnh.
Thở dài một hơi, Vệ Lăng nhanh chóng cẩn thận từng chút một dịch cơ thể mình ra xa khỏi Tần Thanh Man.
Mấy phút sau, Vệ Lăng mới xuống giường. Sau khi rời giường, hắn không đi ra ngoài ngay mà đắp hết áo bông lên người Tần Thanh Man, sau đó lại bỏ thêm củi vào trong đám lửa đang cháy hừng hực bên trong lò sưởi. Đợi sau khi nhiệt độ trong lán ấm lên một chút mới cẩn thận mở cửa ra ngoài.
Vừa đóng cửa lán lại, Vệ Lăng lập tức xả ra hết cảm giác căng thẳng trong lòng, sau đó nở nụ cười.
Nụ cười trong trẻo vô cùng rực rỡ, mang theo nét hồn nhiên.
Bên này Vệ Lăng đang thở phào nhẹ nhõm thì trong lán Tần Thanh Man cũng từ từ buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt ra.
Thấy trong lán không có ai, cô đột nhiên đưa tay lên che kín mặt.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, mặt cô nóng bừng lên, đỏ rực như quả hồng mọc thật cao trên đầu cành trong mùa đông.
Hậu tri hậu giác, trái tim Tần Thanh Man bắt đầu đập nhanh hơn.
Sau đó tần suất nhịp tim dần tăng lên bằng với Vệ Lăng hồi nãy.
Thực ra vừa nãy lúc trở mình cô đã tỉnh rồi, từ lúc ý thức quay lại cô đã cảm giác được tư thế của mình với Vệ Lăng không được đúng lắm. Có lẽ buổi tối lúc ngủ vì thấy quá an tâm hoặc là muốn tìm cảm giác an toàn nên mới lăn vào trong ngực đối phương.
Đêm qua trước khi đi ngủ còn thề lên thề xuống đảm bảo không bắt nạt người ta, kết quả đêm đến liền xơ múi người ta, giờ sao cô dám đối mặt với Vệ Lăng đây.
Không dám đối mặt nên chỉ có thể giả vờ ngủ.
Mà giả vờ ngủ còn phải giả vờ có kỹ thuật, không để đối phương phát hiện, thế là đầu óc Tần Thanh Man lập tức tỉnh táo lại, vô cùng cẩn thận còn phải tỏ ra tự nhiên trở mình rời khỏi cái ôm của Vệ Lăng, như thế mới làm cho cả hai đều không bị xấu hổ khi gặp nhau lúc tỉnh lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Thanh Man đang bụm mặt đột nhiên nở nụ cười.
Thật ra cô với Vệ Lăng đã là đối tượng sắp kết hôn mà bây giờ lại còn ngây ngô thẹn thùng như thế này, đúng là hiếm có.
Tâm trạng tốt làm cho trái tim Tần Thanh Man tràn ngập sự mong đợi ngọt ngào.
Chỉ là cô không biết chuyện cô giả vợ đã sớm bị Vệ Lăng phát hiện.
Người tập võ, tai thính mắt tinh, tiếng hít thở lúc ngủ và lúc thức không giống nhau nên Vệ Lăng đã sớm phát hiện ra Tần Thanh Man đang giả vờ ngủ. Chỉ là hai người đều xấu hổ, ngại ngùng nên mới che giấu cho nhau như thế.
Bên ngoài lán, Vệ Lăng không định đi xa. Hắn vốn định đánh quyền hoạt động cơ thể một chút, kết quả vừa mới rửa mặt xong đã thấy Tiểu Hắc cao ngạo bước tới.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc chủ động tìm hắn.
Vệ Lăng ngờ vực, không đi với Tiểu Hắc luôn mà quay lại lều gõ cửa. Gõ cửa ba cái, hắn chủ động giải thích với Tần Thanh Man đang ở trong lán: “Thanh Man, Tiểu Hắc tới, chắc là nó có chuyện muốn tìm chúng ta.”
Tần Thanh Man đã rời giường nhanh chóng đáp lại, “Chờ em ba phút, em sắp xong rồi đây.”
Trên đống lửa đặt một chiếc nồi, trong nồi là nước tuyết tan ra biến thành nước ấm. Tần Thanh Man nhanh chóng rửa mặt xong liền mở cửa lán.
“Đi thôi.” Cô còn tưởng rằng sói đen xảy ra chuyện gì nên mới gấp gáp như vậy.
Thấy Tần Thanh Man vội vàng ra ngoài như thế, Vệ Lăng vừa liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của cô, giải thích: “Vợ của Tiểu Hắc không sao hết, Tiểu Hắc trông không có vẻ lo lắng, có lẽ là muốn khoe khoang gì đó với anh.”
Dựa theo hiểu biết của hắn với Tiểu Hắc, nếu vợ Tiểu Hắc thật sự gặp chuyện không may thì nó đã gầm gào lên từ lâu rồi chứ không phải là mang cái dáng vẻ đắc ý dào dạt này đến trước mặt mình khoe khoang, thậm chí bây giờ còn có thời gian rảnh rỗi lăn qua lăn lại trong bụi hoa!
Nghe Vệ Lăng giải thích như vậy, Tần Thanh Man mới nhìn đến Tiểu Hắc đang lăn đến mức lông trên người rối hết cả lên.
“Không gấp, chúng ta cứ từ từ đi, tiện thể ngắm luôn cảnh sắc xung quanh.” Vệ Lăng vừa nói vừa vô cùng tự nhiên vén sợi tóc đang rủ bên bên tai ra sau cho cô, sau đó nhân tiện nắm luôn tay Tần Thanh Man.
Hai người lại tay trong tay dắt nhau, bớt đi cảm giác xa lạ, bây giờ trong lòng của cả hai người đều thấy ngọt ngào.