Sau khi ra khỏi Kinh Thành, cả hai bên đều thoải mái.
Ngược lại xa thơm gần thối.
Vệ Lăng cũng thực hiện đúng nghĩa vụ của con cái, viết thư gửi về Kinh Thành, lại gửi chút đặc sản ở đây. Không nghĩ tới như vậy ở chung được một năm, cha mẹ ở Kinh Thành đột nhiên nhận ra trước đây quá bạc đãi hắn nên muốn đền bù.
Đền bù thì đền bù, kết quả không hỏi hắn lấy một câu đã sắp xếp cho hắn đi xem mắt với một cô gái.
Vệ Lăng vốn là thế tử Quốc Công tâm khí cao ngạo, làm sao có thể mặc cho người khác quyết định cuộc đời mình.
Ban đầu, hắn chỉ muốn đợi cô gái kia đến rồi từ chối thẳng thừng, không ngờ chưa đợi cô gái xem mắt kia đến thì hắn đã gặp Tần Thanh Man, một cô gái hắn thật lòng muốn kết hôn.
Cũng chỉ có Tần Thanh Man, Vệ Lăng mới có lòng cảm mến với thế giới này.
Hắn cảm thấy cuộc sống của mình trở nên tươi mới, hắn không còn là một cô hồn kéo dài sinh mạng cho nguyên chủ mà là đang sống chân chính. Hắn là Vệ Lăng, một thế tử Quốc Công phủ, là Đại tướng quân đóng giữ biên giới phía Bắc.
Trong lán, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, đồ lót đang hong của Tần Thanh Man đã khô ráo hết rồi.
Có thể hong khô nhanh như vậy là vì đồ lót của Tần Thanh Man không có lót thêm miếng lót hay miếng mút ngực như ở đời sau mà là quấn ngực.
Tuy là áo ngực đã phổ biến lưu hành ở trong nước, nhưng đa số người trong nước không biết, nguyên chủ đương nhiên cũng không có, cho nên Tần Thanh Man xuyên qua chỉ có thể mặc đồ lót truyền thống.
Đồ như thế cũng có chỗ tốt, đó chính là dễ giặt nhanh khô.
Nhân lúc Vệ Lăng còn chưa về, Tần Thanh Man mặc đồ lót vào sau đó mặc áo len.
Vệ Lăng cũng không để Tần Thanh Man đợi lâu, hắn tự tính nhẩm thời gian hòm hòm rồi trở về, bởi vì hắn biết nếu hắn không trở về thì chắc chắn cô sẽ không dám ngủ.
Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng về thì lập tức thở dài một hơi.
Rừng núi hoang vắng, cô thật sự không dám ngủ một mình trong căn lán này. Dù sao núi lớn ở Đông Bắc ở kiếp này hay kiếp trước không chỉ có sản vật phong phú, mà còn có rất nhiều động vật, gấu cũng có nữa.
Vệ Lăng quay về cởi áo khoác ngoài ra trải lên đống củi đang dựng trên mặt đất, rồi nhìn Tần Thanh Man: "Thanh Man, khuya rồi, có lẽ còn mấy tiếng nữa trời sẽ sáng, em ngủ lát đi, hừng đông chúng ta sẽ xuống núi."
Tần Thanh Man nhìn chiếc giường duy nhất hơi do dự.
Cô biết chiếc giường này do Vệ Lăng dọn dẹp cho mình ngủ, cũng chỉ đủ cho một người nằm thôi.
Cô nhớ lại lúc lên núi bản thân đã đi nhờ mà không tốn chút sức lực nào, Tần Thanh Man không nỡ để Vệ Lăng đã mệt mỏi cả ngày giờ lại không có nơi ngủ đàng hoàng, cô suy nghĩ một lúc mới cầm áo bông của mình lên, nói: "A Lăng, chúng ta ngủ chung đi."
Cả hai đều sắp nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, ở trong điều kiện thế này cũng không cần phải kiểu cách làm gì nữa.
Đối mặt với lời mời của Tần Thanh Man, đầu tiên Vệ Lăng hơi hoảng hốt, sau đó chính là trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Hắn có thể cảm nhận được Tần Thanh Man rất quan tâm đến mình.
Nhưng hắn vẫn từ chối: "Thanh Man, như vậy không phù hợp cho lắm." Trong suy nghĩ của hắn, khi họ chưa nhận chứng nhận kết hôn thì vẫn chưa thành vợ chồng hợp pháp,nên không thể nằm chung giường được. Mặc dù hiện tại chăn đệm nằm dưới đất quá đơn sơ, nhưng cũng là giường.
Tần Thanh Man bị từ chối, đỏ ửng cả mặt nhưng đáy lòng lại xuất hiện tâm lý muốn chống đối.
"Anh sợ em bắt nạt anh sao?" Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng với ánh mắt không mang vẻ thân thiện.
"Không có." Vệ Lăng vội vàng phủ nhận.
Hắn là người học võ, làm sao Tần Thanh Man có thể bắt nạt hắn được chứ.
"Vậy anh sợ cái gì?" Tần Thanh Man thật ra biết Vệ Lăng đang băn khoăn chuyện gì, cũng biết đối phương đang suy nghĩ cho danh dự của mình.
Vệ Lăng biết Tần Thanh Man không phải người ngang bướng, nhưng đối mặt với danh dự của con gái, nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời ra sao, chỉ đành im lặng.
"A Lăng, anh sẽ cưới em phải không?" Tần Thanh Man đổi câu hỏi.
"Sẽ, Thanh Man, đời này anh chỉ cưới mình em." Vệ Lăng không biết phải giải thích ra sao, trong lúc sốt ruột liền cầm tay Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cảm nhận bàn tay thô ráp, chai sạn của Vệ Lăng, cô cười dịu dàng: "A Lăng, nếu kiếp này anh đã không phụ em thì hôm nay chúng ta nằm chung một giường thì có làm sao, anh đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai chúng ta còn phải về nhà."
Tần Thanh Man dịu dàng như thế, Vệ Lăng không thể nào từ chối được.
Cũng không từ chối được.
Đợi khi hắn hoàn hồn lại thì hai người đã nằm trên đệm dưới đất, Tần Thanh Man cầm áo bông trùm lên cơ thể cả hai.
Cơ thể của Vệ Lăng cao to, áo bông của Tần Thanh Man căn bản không thể che phủ được hắn, nhưng chỉ che được một chút xíu thôi cũng làm cho trong lòng Vệ Lăng nở hoa.
Nằm bên cạnh người mình quan tâm nhất, Vệ Lăng còn tưởng mình sẽ thức trắng đêm, nào ngờ hắn lại ngủ thiếp đi, còn ngủ rất say và ngon giấc.
Nghe thấy hơi thở khiến người ta an tâm, Vệ Lăng không chỉ cả đêm không mộng, còn ngủ một giấc đến hừng đông.
Lúc mở mắt ra, Vệ Lăng không dám cử động.
Vì Tần Thanh Man đang dán sát vào người hắn, đầu còn tựa vào vị trí trái tim của hắn, Vệ Lăng có thể cảm nhận được tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Thình thịch thình thịch, nhảy nhót tưng bừng...