Tần Thanh Man lại nhìn bóng lưng của Vệ Lăng lần nữa, cuối cùng hạ quyết tâm.
Cô đứng sau nham thạch, cẩn thận quan sát xung quanh, mặt hồ yên tĩnh, nước rất tĩnh và vô cùng an toàn, đáy lòng của Tần Thanh Man đã rục rịch như có con mèo cào từ lâu, cô vội vàng cởi quần áo ra, chưa đến nửa phút cô đã cởi sạch đồ trên người chỉ còn đồ lót rồi chui vào dòng nước ấm.
Da thịt mềm mại ngâm trong dòng nước ấm áp khiến Tần Thanh Man phải cắn răng vài phút mới thích ứng được.
Sau khi thích ứng được nước ấm thì cả cơ thể thật dễ chịu.
Người ta nói rằng ngâm suối nước nóng không chỉ giải tỏa căng thẳng mà còn trừ được bệnh phong thấp, đúng là như thế, Tần Thanh Man cảm giác thỏa mãn đến híp mắt lại khi được ngâm vào trong hồ nước. Nếu như không phải nghĩ đến Vệ Lăng ở cách đó không xa thì cô thật hận không thể phát ra một tiếng cảm thán.
Hưởng thụ cực hạn cần có nghị lực cực hạn mới có thể khống chế lại được.
Chỉ ngâm chưa đầy hai phút, Tần Thanh Man đã dùng khăn mặt vội vàng lau người rồi rời khỏi.
Tiếng nước khi có khi không vang lên ào ào...
Vệ Lăng một mực ngồi xổm ở nơi xa rửa nồi, rửa sạch rồi rửa lại, cho dù nhìn cái nồi đã bị tuyết đọng sáng bóng như mới nhưng tay của hắn vẫn máy móc lặp lại động tác lau và rửa.
Không phải hắn không biết nồi đã rửa sạch mà là xấu hổ không dám quay lại.
Tai của hắn nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, Tần Thanh Man nghĩ không ai nghe được tiếng nước tắm của mình nhưng từ khi cô cởi quần áo ra thì hắn đã nghe rõ mồn một rồi, trong đầu không thể không suy nghĩ bậy bạ được.
Ngay khii Tần Thanh Man vừa xuống nước thì một giọt máu mũi từ xoang mũi của Vệ Lăng chảy xuống.
Sau đó có càng nhiều máu mũi hơn nữa.
Vệ Lăng che mũi mình lại, gương mặt nóng bừng.
Hắn không ngờ bản thân lại có một ngày bởi vì nghe tiếng vợ tắm thôi đã khô nóng đến mức chảy cả máu mũi, đây là chuyện hắn chưa trải bao giờ.
Tần Thanh Man tắm rất nhanh, trừ không gội đầu thì những chỗ nào cần rửa, cô đều kỳ cọ sạch sẽ, tắm xong thời gian trôi qua chừng mười phút, kìm chế sự nuối tiếc khi tắm trong làn nước ấm, cuối cùng cô vẫn phải lên bờ, mặc quần áo vào.
Sau khi mặc áo ngoài vào thì đồ lót bị ướt đương nhiên là phải giặt.
Tần Thanh Man giặt sạch xong mới suy nghĩ một hồi, rồi dùng khăn mặt bao lấy đồ lót đi về lán.
Vệ Lăng không có trong lán, nhưng nồi đã rửa xong thì ở trong đó.
"Thanh Man, anh đi xung quanh kiểm tra một chút, em đóng cửa lán lại rồi đốt lửa lớn lên một chút, sau đó ngủ sớm đi, anh sẽ về muộn một chút." Giọng của Vệ Lăng đột nhiên vang lên ngoài cửa, nói xong cũng không vào lán.
Tần Thanh Man biết quân nhân rất để ý chuyện cảnh giới, thấy Vệ Lăng không vào lán, ngược lại cô còn thở dài nhẹ nhõm.
"Em biết rồi, anh cẩn thận an toàn đấy, nhớ về sớm nghỉ ngơi một chút."
"Ừm, anh đi đây." Tần Thanh Man đáp lại xong, tiếng bước chân của Vệ Lăng vang lên, có thể dựa vào tiếng bước chân phát ra mà biết hắn đang lên núi.
Sau núi này là rừng rậm, đá to lởm chởm, rất dễ ẩn giấu nguy hiểm, cũng là nguyên nhân vì sao Vệ Lăng lại muốn đi kiểm tra một lần.
Thật ra đều là lấy cơ, anh chỉ là để cho cô chút không gian riêng.
Tần Thanh Man nghe tiếng bước chân của Vệ Lăng đi xa, cô vội vàng lấy đồ lót đã giặt sạch ra gác lên đống lửa để hong khô.
Đống lửa cháy rất to, độ ấm bên trong lán cũng rất cao, nếu cứ tiếp tục hong khô trên lửa lớn như vậy thì chưa đến nửa tiếng, đồ lót đã có thể hong khô hoàn toàn.
Mấy phút sau, Vệ Lăng đứng ở bên trên một tảng đá lớn giữa sườn núi phía sau lán im lặng quan sát phía dưới.
Hắn có thể tưởng tượng ra lúc này Tần Thanh Man đang làm gì.
Vì thế hắn mới cố gắng tránh mặt đi.
Khoảng cách có hơi xa, cái lán phía dưới nhìn rất nhỏ, nhưng có ánh lửa lấp lánh từ lán tỏa ra bên ngoài, đó là đèn mà Tần Thanh Man đốt lên vì anh, mỗi một lần nhìn thấy ngọn đèn kia thắp lên, Vệ Lăng liền cảm thấy trong lòng được lấp đầy.
Trong lòng hắn, trừ Tần Thanh Man ra thì không chứa được bất kỳ ai khác.
Thậm chí người thân của hắn ở thế giới này cũng không quan trọng bằng Tần Thanh Man trong lòng hắn.
Vệ Lăng tiếp nhận ký ức của cơ thể này đương nhiên biết những chuyện xảy ra xung quanh cỗ cơ thể này, cũng biết mối quan hệ giữa nguyên thân với cha mẹ.
Nguyên thân sinh ra khi quốc gia còn chưa giải phóng, cha đang ở chiến trường còn mẹ ở hậu phương sinh anh ấy ra, kết quả thoái binh, thân thể của mẹ nguyên chủ không được hồi phục tốt, từ đó về sau liền bệnh tật triền miên.
Chuyện này cũng không liên quan gì đến một đứa bé như nguyên chủ, nhưng có câu là giận chó đánh mèo.
Mẹ của nguyên chủ càng ngày càng thờ ơ với anh ấy, tuy không đến mức là bạc đãi nhưng tình thương của người mẹ không có bao nhiêu, chuyện này khiến cho mối quan hệ giữa nguyên chủ với cha mẹ mình không quá thân thiết, sau đó Vệ Lăng xuyên vào liền biết chuyện này.
Cộng thêm hắn lo thân phận của mình bị lộ nên mau chóng xin lệnh điều ra khỏi Kinh Thành.