Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138 - Tiếng Khóc Khiến Người Ta Sợ Hãi 1

Chương 138 - Tiếng khóc khiến người ta sợ hãi 1
Chương 138 - Tiếng khóc khiến người ta sợ hãi 1

Đống lửa trong lán đang cháy vô cùng lớn, nhiệt độ cũng cao, vô cùng thuận tiện cho Tần Thanh Man hong khô tóc sau khi gội xong.

Dùng nước sạch gội đầu đơn giản, Tần Thanh Man ngồi bên cạnh lò sưởi, ngón tay chậm rãi luồn qua từng sợi tóc của mình.

Cô có thể cảm nhận được tóc của mình đang dần khô lại.

Nhưng sự thay đổi thế này vẫn quá chậm so với với máy sấy tóc của sau này, chậm đến mức mắt cô cũng có hơi không mở ra được.

Cô buồn ngủ rồi.

Sự thay đổi của Tần Thanh Man, Vệ Lăng ở bên cạnh đều nhìn thấy hết, suy nghĩ một chút, hắn chủ động đến gần, nói: “Thanh Man, em dựa vào anh, anh chải tóc cho em, hẳn sẽ khô nhanh hơn một chút.”

“Được.” Ánh mắt của Tần Thanh Man sáng rực lên.

Cô nhớ tới điểm khác nhau giữa Vệ Lăng và người thường, sau đó nghe theo dựa đầu lên bả vai của Vệ Lăng.

Đối mặt với sự tín nhiệm của Tần Thanh Man, tâm trạng Vệ Lăng vô cùng tốt.

Khóe miệng hắn cũng hơi vểnh lên.

Ngón tay thon dài được coi như cái lược nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc của Tần Thanh Man, mỗi lần chải tóc sức lực đều vừa phải, khiến cho Tần Thanh Man cảm thấy vô cùng dễ chịu, dễ chịu đến mức cô từ từ nhắm mắt lại.

Theo sự hô hấp vững vàng của Tần Thanh Man, tốc độ ngón tay Vệ Lăng xuyên qua sợi tóc dần chậm hơn.

Những sợi tóc thật dài dưới sự chải chuốt đâu vào đó của hắn dần dần khô lại theo thời gian.

Mái tóc đen của Tần Thanh Man sau khi khô mang theo cảm giác bóng mượt, đây là biểu hiện tự nhiên sau khi bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, thậm chí Vệ Lăng có thể ngửi thấy mùi hương dầu chè thoang thoảng, xem ra Tần Thanh Man dùng dầu chè gội đầu trong thời gian dài mới khiến cho mùi hương lưu lại tự nhiên trên tóc như thế.

Sợi tóc mềm mượt khô ráo như tơ lụa khiến cho Vệ Lăng thật lâu không nỡ dừng tay, nhưng hắn biết ngồi ngủ không thoải mái bằng nằm ngủ, ngày mai bọn họ còn phải đi đường, nếu Tần Thanh Man ngồi ngủ cả đêm không đến mức sái cổ, nhưng ngày mai sau khi thức dậy chắc chắn cổ sẽ cứng đờ.

“Thanh Man, Thanh Man.”

Vệ Lăng nhẹ giọng kêu bên tai Tần Thanh Man, mang theo sư thương yêu và dịu dàng mà bản thân hắn cũng không để ý đến.

Vệ Lăng gọi lần thứ năm Tần Thanh Man mới tỉnh lại, nhìn gương mặt anh tuấn của Vệ Lăng gần trong gang tấc, cô mê mang trong chốc lát.

“Thanh Man, tóc đã khô rồi, nằm lên giường ngủ đi.”

Vệ Lăng dịu dàng nhìn Tần Thanh Man, tay cũng đang nâng gáy của Tần Thanh Man.

“À.” Tần Thanh Man khéo léo thuận theo sức lực của Vệ Lăng nằm lên chiếc giường thô sơ, trong khoảnh khắc nằm lên mới phản ứng lại lúc này chỗ bọn họ ở đâu, gương mặt cô dần đỏ lên, nhưng cô cũng không kiểu cách nữa, mà là tiện thể kéo cánh tay của Vệ Lăng một cái, nhỏ tiếng nói: “Anh cũng nhanh chóng ngủ đi.”

Đây là kêu Vệ Lăng cùng chung chăn gối.

Dù sao cũng đã ngủ cả một đêm, thêm một đêm nữa cũng không khác mấy.

Vệ Lăng vô cùng vui vẻ nhận lời mời nằm xuống.

Trên chiếc giường đơn sơ đã trải áo khoác bông của Vệ Lăng, cái áo khoác bông này ban ngày ra ngoài mặt trên người chống rét, ban đêm trải lên củi gỗ đã thành đệm giường của hai người.

Áo khoác bông dài thêm nữa cũng không dài bằng chiều cao của Vệ Lăng.

Nằm trên giường, hơn phân nửa cái chân dài của Vệ Lăng gác lên trên củi khô không phủ gì, vì để cho Tần Thanh Man nằm thoải mái hơn, hắn cố gắng hết sức nhường chỗ ra, nửa người phía dưới không có áo bông.

Nhưng như vậy Vệ Lăng cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Nghe thấy hơi thở của Tần Thanh Man bên người mình, lòng hắn trong sự bình tĩnh mang theo chút căng thẳng.

Hôm qua lúc Tần Thanh Mam ngủ không để ý tới chiếc giường tạm thời sắp xếp ra không đủ cho hai người nằm thẳng, buổi sáng tỉnh lại phát hiện cả người mình đều ở trong lòng Vệ Lăng cô mới ý thức được vấn đề này.

Nhưng thân thể của cô đã tiếp nhận Vệ Lăng nhanh hơn suy nghĩ cô một bước rồi.

Biết được Vệ Lăng đã nhường cho mình hơn phân nửa cái giường, Tần Thanh Man không thể thờ ơ được mà đỏ mặt, ngón tay cô có hơi run nắm lấy cánh tay của Vệ Lăng kê dưới đầu mình, sau đó cả người rất tự nhiên nghiêng người rúc vào trong lòng của Vệ Lăng.

Buổi sáng lúc hai người tỉnh lại đều cùng một dáng vẻ.

Cảm giác mềm mại thơm tho lại xuất hiện trong lòng, trong nháy mắt Vệ Lăng kinh sợ đến mức da đầu tê rần.

Nghiêng người, cái tay trống không kia của hắn hoàn toàn không biết nên để như thế nào, để ở đâu!

Sau đó Tần Thanh Man đã giúp hắn.

Đều dưới tình huống nghiêng người, tay Vệ Lăng chỉ có thể đặt trên eo của Tần Thanh Man là an toàn nhất.

Bình Luận (0)
Comment