Trước khi rời khỏi nhà Tần Thanh Man, Tần Thải Vân ưỡn ẹo một hồi mới nói: “Chị Thanh Man, mẹ em nói, những thứ này đều khấu trừ vào khoản nợ.” Nói xong như cảm thấy tình thân có chút bạc bẽo, liền giải thích, “ Nhà em đông người, có thể dành ra cho chị những thứ này thật sự không dễ dàng gì, khoảng thời gian này nhà em đều phải uống bã ngô đó.”
Tần Thanh Man cũng chưa từng nghĩ những vật tư này đám người Chu Hồng Hà sẽ cho không cô.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói: “Tất cả lương thực đều được phân phát theo định lượng, mỗi nhà cũng không dư được bao nhiêu, chị nhất định sẽ không lợi dụng lòng tốt của các thím, em yên tâm, chị sẽ chuyển những vật tư này thành gán nợ rồi gửi em biên nhận sau.”
“Được.”
Tần Thải Vân giúp đem đồ đến tận cửa cho Tần Thanh Man vốn là có nhiệm vụ, lúc này nhìn thấy Tần Thanh Man hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô ta nghĩ sẽ phải phí lời nhiều lắm cơ.
“Chị, đây.” Sở Sở nghe được đoạn đối thoại của hai người, vô cùng nhanh nhạy đi lấy giấy bút từ trong phòng ra, chạy tới đưa cho Tần Thanh Man, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ căng thẳng, lộ vẻ cảnh giác vừa lo lắng.
Chỉ có Tần Thanh Man biết đứa trẻ này là đang nhịn cười.
Thức ăn trong nhà vốn dĩ đã không nhiều, có thể có thêm thu nhập trong thời gian này, đứa nhỏ cuối cùng cũng không còn quá lo lắng nữa.
Tần Thanh Man tính toán sổ sách rất nhanh chóng, biên nhận cũng viết rất nhanh, vài phút sau, biên lai đã được giao cho Tần Thải Vân.
Tần Thải Vân học qua tiểu học, có thể đọc và hiểu các từ trên tờ giấy biên lai, hơn nữa, cô ta tận mắt chứng kiến Tần Thanh Man đem vật tư quy đổi thành tiền, thấy gia đình mình không bị thiệt, cô ta mới vội vã mang theo biên lai rời đi.
Còn về âm mưu đối với đối tượng xem mắt của Tần Thanh Man, cô ta vẫn cần suy nghĩ thật cẩn thận.
Ít nhất cô ta phải đợi đến khi nhờ được người đến nông trường tìm hiểu tình hình cụ thể của đồng chí Lưu Hoà Xương rồi mới đưa ra quyết định, nếu bên kia thực sự là lãnh đạo nông trường và gia đình thực sự có rất nhiều tài sản, cô ta nhất định sẽ ra tay.
Còn về phần làm như vậy có đắc tội với Tần Thanh Man hay không, cô ta không thèm để tâm chút nào.
Cô ta đến gia đình của mình còn không để tâm, làm sao có thể quan tâm một người chị họ không có cha mẹ nương tựa, cùng lắm là khi được làm vợ của lãnh đạo rồi, cô ta sẽ cân nhắc giúp đỡ người chị họ này một chút, giúp chị họ sắp xếp một công việc trong nhà ăn của nông trường xem như là bồi thường.
Mang theo tâm tư như vậy, bước chân của Tần Thải Vân mỗi lúc một nhanh.
Cô ta không về nhà ngay mà đến nhà chủ nhiệm ban an ninh Tiền Tương Dương để tìm bạn học cũ là Tiền Ái Dân.
Sau khi tiễn Tần Thải Vân đi xong, Tần Thanh Man và Sở Sở đóng cửa lại rồi nhìn nhau nở nụ cười.
“Chị, tại sao mấy thím lại chịu trả đồ cho nhà chúng ta vậy?”
Sở Sở mặt mày hưng phấn sờ con gà trống đang gáy.
Được ăn uống nghỉ ngơi hơn hai tháng liền, thân thể của đứa nhỏ cũng khoẻ mạnh hơn nhiều, thậm chí còn có thể nhấc được một con gà trống lớn nặng gần bảy tám cân ôm vào trong lòng.
“Đừng có ôm, gà không có sạch đâu, toàn là vi khuẩn.” Tần Thanh Man vội vàng ngăn lại, mùa đông đi giặt quần áo cũng là một loại cực hình, cô không muốn hành hạ chính mình, hơn nữa trong nhà cũng không có quần áo bông để thay.
“Vâng.”
Sở Sở đầy tiếc nuối buông con gà trống ở trong lòng ra.
Vừa mới buông tay thì con gà trống không hề khách khí mổ một cái, cũng may là có mặc áo bông và đeo găng tay thật dày, nếu không thì cú mổ này của con gà trống có thể sẽ làm tay đứa nhỏ chảy máu.
Thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, Tần Thanh Man nhanh chóng dọn dẹp những đồ đạc khác vào trong phòng chứa đồ, sau đó xách hai con gà trống lớn bị trói đi ra sân sau.
Con gà này cô sẽ không giữ lại, một lúc nữa sẽ nấu nước sôi làm thịt nó.