Những ngày tuyết rơi dày như này, dù cho ăn không hết cũng có thể để đông lạnh để bảo quản.
“Chị, cẩn thận có chồn đó.” Sở Sở tưởng rằng Tần Thanh Man muốn nuôi gà, vội vàng nhắc nhở cô một tiếng, tuy rằng cậu không quản lý việc nhà, nhưng trải qua cảm giác đói bụng cũng đã làm cậu biết tầm quan trọng của thức ăn.
“Lát nữa chúng ta sẽ làm thịt nó.”
Tần Thanh Man cũng biết tầm quan trọng của vật tư ở thời đại này.
Tuyết lớn ngập núi, không chỉ con người phải dựa vào thức ăn để tồn tại mà cả những loài động vật trên núi cũng vậy, nếu có động vật không dự trữ đủ thức ăn cho mùa đông thì có khả năng bí quá hóa liều mà đến trong thôn kiếm thức ăn.
Những ngày tuyết lớn, người trong thôn thường nuôi gà vịt trong căn phòng chuyên để trống ra để đảm bảo gà vịt không bị chết cóng, đồng thời ban đêm còn khóa kỹ cửa sổ để phòng các loài động vật như chồn.
Nhà Tần Thanh Man không có phòng trống để nuôi gà, đương nhiên chỉ có thể giết thịt.
Sở Sở nghe thấy giết gà ăn thịt, khuôn mặt nhỏ lập tức tươi cười rạng rỡ hơn, không có người ngoài, cậu căn bản cũng không cần che giấu bản tính của mình trước mặt Tần Thanh Man, lúc nên cười thì cười, lúc nghịch thì cũng dám nghịch.
“Chị, em đi lấy dao giúp chị nhé.”
Đứa nhỏ rục rịch muốn chạy đi.
“Đi đi, nhưng mà nhớ cẩn thận đó, đừng để bị cắt vào tay.” Trong lúc nói chuyện, Tần Thanh Man và Sở Sở đã đi tới sân sau, sân sau là một vườn rau, bắp cải và củ cải trong vườn đã sớm được thu hoạch trước khi tuyết rơi dày, bây giờ chỉ còn lại một lớp tuyết dày đọng lên.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, tuyết trở nên vô cùng chói sáng.
“Sở Sở, khi lấy dao thì xem giúp chị nước trong nồi còn bao nhiêu, nếu còn ít thì đổ thêm cho đầy rồi đun sôi lên nha.” Tần Thanh Man ngồi xổm xuống chuẩn bị giết gà.
“Vâng.”
Sở Sở hào hứng từ cửa sau chạy vào nhà bếp.
Khi Tần Thanh Man vừa nhổ xong nhóm lông trên cổ con gà nơi xuống dao, thì đứa nhỏ liền xách con dao phay sáng bóng trở về, miệng nhỏ hào hứng báo cáo, “Chị, em đã đổ thêm nước vào nồi rồi, lát nữa là sôi.”
Vừa nói cậu vừa đưa con dao cho Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man làm việc rất nhanh, cô chỉ mất nửa giờ để làm sạch hai con gà trống lớn, nhìn hai con gà treo dưới mái hiên đang dần đông lại, cô cầm nội tạng gà đã được làm sạch trở lại phòng bếp nối liền với sảnh chính.
Vừa bước vào sảnh chính, hơi nóng liền ập thẳng vào mặt.
Bởi vì lúc Sở Sở đun nước đã nhét nhiều củi vào lò nên nhiệt độ trong sảnh cao hơn bình thường mấy độ.
Vô cùng ấm áp.
Tần Thanh Man cởi áo bông trên người xuống, xắn tay áo lên bắt đầu nấu cơm.
Nguyên chủ cũng được xem là một người chịu khó, trồng được không ít rau, trước khi tuyết rơi dày, bắp cải đã được đối phương làm thành dưa cải muối chua, củ cải thì phơi khô một nửa rồi trộn với ớt thành củ cải khô.
Những món ăn này là món ăn không thể thiếu để người dân vùng Đông Bắc có thể sống sót qua mùa đông dài.
Tần Thanh Man lấy củ cải khô từ trong hũ dưới đất lên, cắt thành từng miếng vuông, sau đó xào với lòng gà, lại lấy thêm một vài cọng tỏi non được trồng từ cái khung bị hỏng trong góc tường cho vào trong nồi, mùi thơm ngào ngạt lập tức xộc vào mũi Tần Thanh Man và Sở Sở.
Sở Sở sớm đã đi sau lưng Tần Thanh Man, lúc này, đôi mắt sáng ngời đã rơi vào trong nồi không dời đi được.
“Sở Sở, em vào bếp lấy ít bánh bao nóng ra đây đi, chị nấu thêm canh giá đỗ rồi mình ăn trưa.” Tần Thanh Man vừa phân phó vừa lấy đũa gắp một miếng gan gà nhét vào miệng em trai.
Trong miệng được nhét thức ăn ngon, Sở Sở sợ há miệng thì thức ăn sẽ bị rơi ra ngoài nên chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man gật đầu không ngừng.
Khuôn mặt nhỏ cũng ửng hồng, nhìn cực kỳ dễ thương.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước ấy, đã làm trái tim Tần Thanh Man tan chảy.
Sờ mặt đứa nhỏ một cái, Tần Thanh Man liền đẩy cậu về phía nhà bếp.
Sau đó nhanh chóng vớt lòng gà còn lại trong nồi ra, rửa sạch nồi rồi đun nước lên để nấu canh giá đỗ.