Nghe xong sự hiểu nhầm cẩu huyết này, ủy viên chính trị Trương không nói nên lời.
“Lão Trương, ông nói xem, chuyện này phải làm sao, hiện giờ tôi gọi điện thoại đi nói Vệ Lăng sắp sửa đăng ký kết hôn, bảo cô gái ấy đừng đến ư?” Vương Thừa Bình biến phiền não của một người thành phiền não của hai người, thậm chí còn ném vấn đề cho ủy viên chính trị Trương nghĩ cách.
Ủy viên chính trị Trương bị gài bẫy thật sự hận không thể cho mình hai bạt tai.
Vả cho cái miệng tò mò hèn mọn này, sớm biết lúc nãy đừng nói năng lung tung.
“Lão Trương, ông nghĩ cho tôi một cách được không? Đầu óc ông linh hoạt, nhạy bén hơn tôi.” Vương Thừa Bình thật sự nghĩ không được cách khác nữa.
Ủy viên chính trị Trương đi lại trong văn phòng.
“Chắc chắn không thể trực tiếp gọi điện thoại đi nói rõ chuyện Vệ Lăng muốn kết hôn được, nếu thật sự nói rõ thì không chỉ cô gái đó khó xử mà ngay cả phía người nhà cô gái đoán chừng cũng có thể mất hết thể diện, chuyện này ấy, cũng không thể nói Vệ Lăng làm không tốt, dẫu sao thằng bé cũng không biết sự sắp xếp trong nhà.”
Một lúc lâu sau, ủy viên chính trị Trương mới phân tích sự việc.
“Đúng vậy, chính là ý này, tôi nghĩ dù sao cô gái đó cũng đang trên đường đến rồi, công việc và quan hệ lương dầu cũng chuyển đến bên chúng ta, coi như muốn về thì quy trình ít nhất cũng phải đến chỗ chúng ta chuyển quan hệ lương thực và dầu về lần nữa, đây đến cũng đã đến rồi, cứ kéo hết mấy chàng trai chưa kết hôn có điều kiện không tệ của sư đoàn chúng ta ra cho cô gái đó chọn, nếu thật sự có người cô ấy ưng ý, vậy không phải là chuyện tốt sao.”
Vương Thừa Bình nói đến đây lại bổ sung một câu: “Nếu cô gái này bằng lòng định cư ở chỗ gian khổ này của chúng ta, tôi nghĩ chắc chắn cô ấy có tấm lòng lương thiện.”
“Tôi luôn cảm thấy hơi thiệt thòi cho cô gái người ta.” Ủy viên chính trị Trương vẫn cảm thấy không ổn thỏa cho lắm.
“Vậy ông nói xem phải làm sao, nếu ông còn có cách tốt hơn thì tôi chắc chắn sẽ nghe ông.” Vương Thừa Bình chuẩn bị vung tay mặc kệ.
“Cùng nhau chuẩn bị đi, cô gái ấy đến rồi thì chúng ta nói thẳng sự việc, sau đó xem ý của cô gái, tất cả lấy nguyện vọng của đối phương làm chuẩn.” Tạm thời ủy viên chính trị Trương cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
“Tôi thấy được đó, cứ làm như vậy đi.”
Vương Thừa Bình quyết định, sau đó còn bổ sung một câu: “Lão Trương, nhiệm vụ tuyển chọn mấy chàng trai ưu tú trong sư đoàn giao cho ông, ông cũng quen thuộc với mấy đứa đó, nhân phẩm của mấy đứa có ông kiểm định tôi cũng yên tâm.” Nói xong câu này ông ấy liền rời khỏi phòng làm việc.
Trong sư đoàn còn có huấn luyện, ông ấy phải đi xem thử.
Ủy viên chính trị Trương đối mặt với phòng làm việc trống rỗng, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
Được lắm, nào ngờ ông ấy lại thành nhân công miễn phí chủ động dâng đến cửa, Vương Thừa Bình này với Vệ Lăng cũng quá biết tính toán rồi.
Thật sự là tức chết ông ấy mà!
Lúc này Vệ Lăng không biết hắn gài Vương Thừa Bình, Vương Thừa Bình lại gài ủy viên chính trị Trương, lúc này hắn đang bị mấy chiến hữu ngăn ở ký túc xá.
Vốn dĩ hắn trở về ký túc xá thu dọn một chút định xuống núi đi gặp Tần Thanh Man, kết quả vừa vào cửa liền bị ngăn lại.
“Vệ Lăng, nghe nói cậu có đối tượng rồi à? Là vị đồng chí nào, chúng tôi có từng gặp chưa?” Tả Cao Bằng chặn cửa sổ, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vệ Lăng, nếu Vệ Lăng không nói rõ chuyện tình cảm thì anh ấy sẽ nhào tới giống như đánh nhau với người ta.
Đỗ Hoành Nghị vóc người cao lớn chắn ở cửa chính, nhìn Vệ Lăng cười vô cùng sáng lạn: “Vệ Lăng, đối tượng của cậu có phải là người rất biết nấu ăn không, lạp xưởng trước đó cậu để ở ký túc xá rất ngon, tôi đã cướp được một miếng, có còn không, lần sau khi nào cậu đi gặp đối tượng của cậu có thể xách chút lạp xưởng về không, cậu biết đó, tôi là người Tứ Xuyên nên thích vị này.”
“Các cậu đã ăn lạp xưởng tôi mang về rồi sao?”
Vệ Lăng không đợi người thứ ba Viên Hướng Dương nói chuyện, trực tiếp hỏi một câu như vậy, lạp xưởng Thanh Man làm cho hắn, hắn còn chưa ăn, chưa nếm thử miếng nào đâu!
Lập tức, mấy người Viên Hướng Dương quay đầu nhìn xung quanh, chính là không muốn nhìn Vệ Lăng sắc mặt càng ngày càng kém.
Đây là chột dạ rồi.
“Đừng cản đường tôi, tôi lấy đồ.” Vệ Lăng đẩy người Viên Hướng Dương, đi thu dọn quần áo của mình.
Hắn còn có thể nghỉ mấy ngày, hắn dự định xuống núi ở bên Tần Thanh Man và Sở Sở.