Bọn người Tả Cao Bằng phát hiện mục đích của Vệ Lăng, cũng tụ tập lại, Đỗ Hoành Nghị càng tò mò nói: "Vệ Lăng, cậu muốn rời khỏi sư đoàn sao?"
"Ừm." Vệ Lăng gật đầu.
Hắn đi gặp vợ mình, không có gì xấu hổ.
"Có phải cậu thật sự định đăng ký kết hôn không?" Viên Hướng Dương nhìn Vệ Lăng thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày thì vô cùng ngưỡng mộ.
Nói ra, ký túc xá bọn họ là ký túc xá độc thân có tiếng của sư đoàn.
Tuổi tác bốn người cũng không nhỏ, chức vụ cũng không thấp, nhưng chỉ là chưa kết hôn, vẫn luôn là đối tượng phía đồng chí nữ coi trọng nhất, kết quả bốn người bọn họ giống như đi thi vậy, người nào người nấy đều dồn lực chú ý và và điểm chú ý lên trên công việc, không có ý tìm đối tượng.
Vốn dĩ mọi người đều như vậy, kết quả Vệ Lăng không nói tiếng nào lại sắp kết hôn rồi.
Tin tức này vẫn là hôm nay Đỗ Hoành Nghị đi đến bộ chính trị đưa một phần tài liệu nghe được, cho nên mới có vở kịch ba người chặn cửa.
"Vệ Lăng, đối tượng của cậu có xinh không?" Tả Cao Bằng vô cùng tò mò về dáng dấp của Tần Thanh Man.
"Xinh, là người xinh đẹp nhất tôi từng gặp." Vệ Lăng hồi tưởng lại gương mặt dưới ánh trăng của Tần Thanh Man, vẻ mặt hắn lập tức ôn hòa lại.
Đây là lần đầu tiên bọn người Tả Cao Bằng nhìn thấy Vệ Lăng lộ ra vẻ mặt như vậy.
"Lão Vệ, cậu phải mời bọn tôi uống rượu đó." Đỗ Hoành Nghị ngăn cản Vệ Lăng rời đi, anh ấy ngưỡng mộ ghen tị với Vệ Lăng quá đi thôi.
Viên Hướng Dương, Tả Cao Bằng cũng đồng thanh nói: "Lão Vệ, cậu sắp kết hôn rồi phải mời bọn tôi uống rượu đấy."
"Không được, mấy cậu không có ngày nghỉ." Vệ Lăng tàn nhẫn đâm cho ba người Đỗ Hoành Nghị một dao.
Quả thật chính là giá trị thù hận vững chắc.
“Vậy thì ăn cơm đi!" Đỗ Hoành Nghị lui một bước cầu thứ khác.
"Đúng, chúng tôi cũng không đi tiệm cơm quốc doanh trấn trên làm gì, chúng ta chỉ đi nhà ăn, bảo đầu bếp nhà ăn làm một bữa thôi." Viên Hướng Dương và Tả Cao Bằng cũng không định tùy tiện thả Vệ Lăng đi dễ dàng như vậy, bọn họ định ra sức bào hắn một bữa.
Qua hôm nay, nói không chừng Vệ Lăng chính là người đã có gia đình, nghe nói người có gia đình không có tự do gì.
Ngay cả tiền trợ cấp và phiếu lương thực toàn bộ đều phải nộp lên.
Tay Vệ Lăng đang thu dọn đồ đạc run rẩy một chút.
"Lúc tôi kết hôn mời mọi người đến uống rượu, tôi bảo đối tượng của tôi nấu đồ ăn cho mọi người, đồ ăn cô ấy nấu vô cùng ngon, bảo đảm làm hài lòng khẩu vị của tất cả mọi người." Vệ Lăng biết quê nhà mấy người bạn cùng phòng khác nhau, khẩu vị cũng không giống.
Ví dụ Đỗ Hoành Nghị, anh ấy là người Tứ Xuyên, vô cùng thích khẩu vị tê cay.
Lời này của Vệ Lăng quả là quá hấp dẫn người ta, mấy người Đỗ Hoành Nghị sớm đã chán cơm của đầu bếp nhà ăn.
Bọn họ vốn dĩ đa bàn bạc với nhau phải cố gắng làm khó Vệ Lăng, không ngờ tới Vệ Lăng đã tìm ra sơ hở của bọn họ nhanh như vậy.
Trong đầu nhớ tới đồ ăn ngon của quê nhà, mặc kệ là Đỗ Hoành Nghị hay Viên Hướng Dương đều dự định rộng lượng buông tha cho Vệ Lăng.
Chỉ có Tả Cao Bằng không đồng ý: "Không được, lão Vệ, cậu cần phải hối lộ bọn tôi mới có thể rời đi, bằng không bọn tôi không để cho cậu đi đâu, hì hì hì~." Anh ấy biết lúc này Vệ Lăng vội vàng thu dọn đồ là muốn đi đâu.
"Đúng, cần phải hối lộ bọn tôi, bằng không không cho cậu đi."
Đỗ Hoành Nghị và Viên Hướng Dương cũng ồn ào lên, thậm chí đưa tay về cái bọc đồ Vệ Lăng vừa mới chỉnh sửa xong, vừa nãy bọn họ có thể nhìn thấy Vệ Lăng bỏ toàn bộ đồ của mình vào túi, mang những thứ đồ này đi, thân phận Vệ Lăng khi quay về lần nữa thì không giống bọn họ nữa rồi.
Một bên là nhân sĩ chưa lập gia đình, một bên là nhân sĩ đã kết hôn.
Bản lĩnh Vệ Lăng vốn rất giỏi, làm sao có thể cho phép mấy chiến hữu uy hiếp mình, việc đáng làm thì phải làm đó chính là đánh nhau.
Bình thường bốn người họ đánh nhau không ít, bản lĩnh của mỗi người cũng đều hiểu rõ hết.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị vốn cho rằng ba người liên thủ áp chế Vệ Lăng tuyệt đối là chuyện nhẹ nhàng, kết quả căn bản không có chuyện đó.
Vệ Lăng lấy một địch ba không những không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn vững vàng chiếm thế thượng phong.
Điều này khiến cho ba người Đỗ Hoành Nghị kinh ngạc.
Kinh ngạc đến mức không nương tay chút nào.