Sau mười mấy phút, ba người Đỗ Hoành Nghị đầu đầy mồ hôi ngã nằm dưới đất, không phải bọn họ muốn nằm xuống mà là bị cái tên Vệ Lăng đó quật ngã.
"Lão Vệ, cậu giấu nghề rồi!" Đỗ Hoành Nghị nghĩ tới điểm mấu chốt.
Viên Hướng Dương và Tả Cao Bằng cũng nhìn Vệ Lăng bằng ánh mắt lấp lánh.
"Đã nhường." Vệ Lăng vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, so tài cả buổi ngay cả cọng tóc cũng không lộn xộn, hắn nhấc túi của mình lên, lần lượt vượt qua cơ thể ba người chiến hữu, dần biến mất ở cửa.
"Tôi dám nói, lão Vệ chắc chắn là cố ý."
Bị Vệ Lăng bước qua người, Đỗ Hoành Nghị siết chặt hai quả đấm lại.
Viên Hướng Dương và Tả Cao Bằng nhìn nhau, sau đó hùa theo Viên Hướng Dương nói: "Chắc chắn lão Vệ cố ý, chúng ta ăn hết lạp xưởng của cậu ấy rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ ghi hận chúng ta, mọi người cảm nhận cơ thể mình một chút xem có đau không, đau thì đúng rồi.”
Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng đều đưa tay ra xoa bụng mình một cái.
Thực sự đau!
Bụng của bọn họ đã trúng một đấm của Vệ Lăng, suýt chút nữa nôn cơm tối ra ngoài.
"Cái tên này còn ghi thù như vậy, chẳng phải là một ít lạp xưởng thôi sao, tôi dự định đưa phiếu thịt để đối tượng cậu ấy làm một ít giúp chúng ta nữa cơ." Đỗ Hoành Nghị nhớ lại mùi vị của lạp xưởng, trong đầu lập tức đều là món ăn ngon muốn ngừng cũng không ngừng được.
Viên Hướng Dương và Tả Hướng Bằng cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
"Đúng rồi, mấy cậu nói tên lão Vệ đó có khi nào ghi thù không để cho đối tượng của cậu ấy làm lạp xưởng giúp chúng ta hay không?" Đỗ Hoành Nghị nghĩ tới vấn đề mấu chốt.
Sắc mặt của Viên Hướng Dương và Tả Cao Bằng lập tức tái đi.
Lấy tính cách ghi thù của Vệ Lăng mà nói, thật sự có khả năng đó.
"Không được, chúng ta phải lấy công chuộc tội thôi." Đỗ Hoành Nghị luyến tiếc tay nghề của Tần Thanh Man.
"Chuộc tội như thế nào?" Viên Hướng Dương tò mò nhìn Đỗ Hoành Nghị.
"Đơn xin kết hôn của lão Vệ chắc chắn đã thông qua rồi, bằng không cậu ấy sẽ không rời nơi đóng quân vào lúc này, mấy ngày nay cậu ấy đều được nghỉ, tôi đoán cậu ấy sẽ cùng đối tượng của mình đi đăng ký kết hôn, chuyện này ván đã đóng thuyền, chúng ta nghĩ xem tặng cậu ấy quà kết hôn gì." Đầu óc Đỗ Hoành Nghị rất linh hoạt, sớm đã nghĩ tới cách sửa sai.
Viên Hướng Dương chậm rãi bò dậy, sờ cằm một cái: "Lão Vệ là anh em của chúng ta, người nhà cậu ấy đều ở thủ đô, đoán chừng lúc kết hôn không đến được, chúng ta phải vì anh em mà chèo chống hôn lễ, quà phải gửi vừa hào phóng vừa long trọng mới được."
"Hay là chúng ta góp một chút, làm chiếc xe đạp cho em dâu."
Đúng lúc trong tay Tả Cao Bằng có phiếu xe đạp.
"Tôi thấy được đó." Đỗ Hoành Nghị và Viên Hướng Dương nhất trí đồng ý, ở địa phương này của bọn họ vẫn rất ít người mua được xe đạp, tặng quà lớn như vậy, trên phương diện anh em chắc chắn có mặt mũi.
Nếu ba người đều đã đồng ý, chuyện đó cứ quyết định như vậy, mọi người bắt đầu góp tiền, mua xe đạp ngoài phiếu ra còn phải có tiền, hai cái đều không thể thiếu.
"Lát nữa tôi gửi điện báo cho anh họ, anh ấy đang ở cung tiêu xã của tỉnh lị, tôi nhờ anh ấy tìm người gửi xe đạp đến." Trong tay Tả Cao Bằng có phiếu xe đạp, đương nhiên cũng có đường mua xe đạp.
Làm xong việc, đột nhiên vẻ mặt Đỗ Hoành Nghị cứng đờ, phun ra một câu: "Hai người nói xem lạp xưởng này sẽ không phải lão Vệ làm mồi câu cho chúng ta chứ!"
Tay đếm tiền của Viên Hướng Dương và Tả Cao Bằng dừng lại...
Vệ Lăng rời khỏi sư đoàn liền chạy thẳng tới đồn Kháo Sơn, bởi vì là nghỉ phép, hắn cũng không vụng trộm dùng đồ của công, lại không cưỡi ngựa trong sư đoàn, cũng không dùng ván trượt tuyết, chỉ mang túi sải bước đến đồn Kháo Sơn.
Sư đoàn cách đồn Kháo Sơn không xa lắm, dựa theo lộ trình của hắn, bốn mươi phút là có thể tới.
Trong biển hoa tuyết, trong lòng Vệ Lăng nóng như lửa, trong mắt chỉ có đồn Kháo Sơn xa xa, từ khoảnh khắc lấy được phê duyệt đơn xin kết hôn, hắn đã vội vàng muốn gặp Tần Thanh Man.
Gặp được cô gái đã mọc rễ nảy mầm trong lòng hắn.
Bọn họ cuối cùng cũng có thể đăng ký kết hôn rồi, cuối cùng cũng có thể trở thành vợ chồng hợp pháp.
Mang theo ước mơ về cuộc sống mới, nhịp bước chân của Vệ Lăng càng ngày càng nhanh, cuối cùng, hắn liền chạy.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man vừa mới sửa soạn xong chuẩn bị lên giường thì nghe thấy tiếng cửa sân bị gõ.
Âm thanh trong trẻo mà có quy luật.
Đột nhiên, trái tim cô đập nhanh, không kịp mặc áo bông, cô khoác áo rồi mở cửa chạy ra ngoài.
"A Lăng~" Âm cuối lên cao, mang theo sự vui mừng khó hiểu.