Sở Sở nhận ra Lưu Hòa Xương, nhưng Lưu Hòa Xương thì lại không nhận ra Sở Sở do cậu đã thay đổi quá nhiều. Mặc dù chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng đứa nhỏ chỉ cần ăn uống đầy đủ thì có thể nói là thay đổi từng ngày, cộng thêm Sở Sở đang được Vệ Lăng ôm trong lồng ngực, Lưu Hòa Xương nhìn bộ quân phục Vệ Lăng đang mặc khiến lão sinh ra tâm lý e ngại.
Trong lòng sợ hãi nên ông ta cũng không dám nhìn thêm nữa.
Chỉ nói thầm trong lòng, đứa bé này đúng là lì lợm, dám làm mặt quỷ với người ngoài.
Vệ Lăng và Tần Thanh Man rời khỏi cục dân chính, tâm trạng đều có chút không tốt
Hai người háo hức xúc động đi vào đăng ký kết hôn, kết quả xui xẻo làm sao lại gặp Lưu Hòa Xương, một kẻ cặn bã như thế thật sự làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.
"Thanh Man, hay là chúng ta đến Cung Tiêu Xã mua đồ đi?" Vệ Lăng hỏi ý kiến của Tần Thanh Man, chuyện kết hôn rất quan trọng nên phải đặt mua một vài thứ, còn tiệc mừng rượu có lẽ phải đợi sang năm sửa xong nhà mới thì làm cũng được, nhưng đăng ký kết hôn xong cũng phải chuẩn bị chút đồ vật mới sử dụng cho cả nhà.
Tần Thanh Man cũng có ý này, thế là lập tức gật đầu đồng ý với Vệ Lăng.
"Vệ Lăng." Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng hai người, họ cùng quay lại nhìn xem, đó là một người đàn ông mặc áo cán bộ kiểu Tôn Trung Sơn, sải bước đến gần: "Đúng là tôi không nhìn nhầm rồi, là cậu Vệ Lăng, đại đoàn trưởng Vệ."
Người ở đằng xa đã giơ tay ra với Vệ Lăng.
"Ngô Chính." Trí nhớ Vệ Lăng rất tốt, vừa nhìn rõ mặt người đến đã nhận ra thân phận, người này là chiến hữu cũ của nguyên chủ ở Kinh Thành, ba năm trước, anh ấy đã chuyển về địa phương làm việc.
Vì người này liên quan đến nguyên chủ nên sau khi Vệ Lăng xuyên qua đây cũng không liên lạc với đối phương.
"Vệ Lăng, tại sao cậu ở đây?" Ngô Chính cảm thấy rất bất ngờ khi gặp Vệ Lăng ở Bạch Thành, đồng thời cũng quan sát Tần Thanh Man và Sở Sở một chút.
Mặt của Tần Thanh Man đã bị khăn quàng cổ che lại nên anh ấy không nhìn rõ, nhưng khuôn mặt của Sở Sở thì anh ấy có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dù sao, Vệ Lăng năm nay đã hai mươi sáu tuổi nên có đứa con nhỏ như thế là chuyện bình thường, nhưng trước khi Ngô Chính chuyển nghề cũng không nghe Vệ Lăng đã kết hôn, cho nên đứa trẻ này chắc chắn không phải con trai của hắn rồi.
"Đây là vợ của tôi, tên Tần Thanh Man." Vệ Lăng nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt Ngô Chính nên chủ động giới thiệu trước, đồng thời giới thiệu Sở Sở trong ngực một chút: "Còn đây là Tần Vân Sở, em vợ tôi."
Sau khi hắn giới thiệu chị em nhà họ Tần xong, hắn mới quay sang giới thiệu cho chị em Tần Thanh Man về Ngô Chính: "Thanh Man, đây là chiến hữu cũ của anh ở Kinh Thành, tên Ngô Chính. Ba năm trước, cậu ấy chuyển nghề quay về quê, cậu ấy lớn hơn anh một giáp, em có thể gọi là anh Ngô.”
"Thì ra là em dâu, rất vui được gặp mặt em."
Ngô Chính chìa tay ra với Tần Thanh Man.
"Anh Ngô." Tần Thanh Man bắt tay Ngô Chính.
Dù sao cô vẫn còn mang bao tay, không có cảm giác được tay chạm tay.
"Vệ Lăng, cậu với em dâu đến đây làm gì thế?" Sau khi giới thiệu hai bên xong, Ngô Chính để ý đến vị trí hai người đang đứng, sau lưng là cục dân chính, đôi nam nữ trẻ tuổi vào cục dân chính chắc chắn là đăng ký kết hôn chứ không còn nguyên nhân nào khác.
Lúc này, trong đầu Vệ Lăng cũng đang lướt một vòng qua thông tin về Ngô Chính.
Đúng là ông trời đang giúp hắn rồi.
Nghề Ngô Chính chuyển chính là vào cục dân chính này, ba năm rồi hình như đã làm cán bộ phòng ban.
Vệ Lăng nhớ lại mối quan hệ giữa nguyên chủ và Ngô Chính cũng không tệ, thế là không khách sáo nói thẳng: "Lão Ngô, hôm nay tôi với vợ đến đây để đăng ký kết hôn, kết quả phía trước đã xếp một hàng dài nên bọn tôi định đến Cung Tiêu Xã mua ít đồ trước."
Loại thời điểm này chắc chắn không thể nói là bọn họ ghét Lưu Hòa Xương nên không muốn xếp hàng sau lưng đối phương.
"Vệ Lăng, làm gì có chuyện hai người đã lặn lội đến cục dân chính rồi còn chưa làm xong việc đã rời đi. Thế này đi, hai người không cần xếp hàng đâu, tôi sẽ tự mình làm cho hai người, đến phòng làm việc của tôi, tôi còn rất nhiều lời muốn tâm sự với cậu đấy." Ngô Chính thật sự rất bất ngờ tại sao Vệ Lăng lại xuất hiện ở Bạch Thành này nên không có ý muốn để hắn đi dễ dàng thế được.
Lại nói, nếu như Vệ Lăng kết hôn mà đăng ký chỗ họ thì chứng minh công việc và chỗ ở chắc chắn cũng ở Bạch Thành bọn họ.
Đang yên đang lành tự nhiên một người đang ở Kinh Thành lại chạy đến nơi xa xôi này làm quỷ gì.
Ngô Chính rất tò mò.
Vệ Lăng thấy người này muốn kéo mình ở lại tâm sự nên không khách sáo dẫn Tần Thanh Man đi vào phòng làm việc với Ngô Chính.
Thủ tục đăng ký kết hôn được xử lý rất nhanh.
Chỉ cần bọn họ có giấy tờ chứng minh đầy đủ thì làm xong chỉ mất vài phút.