Nét mặt của Sở Sở rất giống Tần Thanh Man, nhưng do lúc trước thằng bé gầy nên không thấy, bây giờ, cậu được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng nên gương mặt cũng mũm mĩm hơn, giống với Tần Thanh Man đến tám phần, là một đứa bé trai rất xinh đẹp.
Sau khi Tiểu Thạch nhìn thấy rõ gương mặt của Sở Sở xong, cũng biết chắc chắn Tần Thanh Man rất xinh đẹp.
Lần này cậu ấy trở về có thể ăn nói với mấy phó đoàn Đỗ Hoành Nghị rồi.
Trước khi cậu ấy lái xe rời khỏi sư đoàn, nhóm người Đỗ Hoành Nghị đã đến gặp cậu ấy, bảo cậu ấy nhất định phải xem rõ nhan sắc, tính cách của người yêu Vệ Lăng, có dễ ở chung không, nghe bảo vợ của đoàn trưởng Vệ nấu ăn rất ngon, nếu cô dễ ở chung thì sau này bọn họ có thể thường xuyên đến nhà ăn chực rồi.
Tiểu Thạch cảm giác nhiệm vụ mình được giao cho đã có thể hoàn thành rồi.
Cục công an huyện không lớn, một cái sân, ba tòa nhà cao ba tầng, cục dân chính được sắp xếp ở toàn nhà tầng một bên tay trái.
"Sở Sở, em cùng đi với anh chị hay là đợi ở trên xe, anh Tiểu Thạch cũng là quân nhân, có thể tin tưởng." Trước khi xuống xe, Vệ Lăng hỏi ý kiến của Sở Sở, tuy đứa trẻ còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có quyền được tôn trọng.
Sở Sở nhìn sang Tần Thanh Man rồi bối rối chạm lên chỗ ngồi ghế số pha, khó khăn lựa chọn.
Lần đầu tiên cậu được đi xe, ngồi trên xe êm như thế nên cậu không muốn rời đi.
Nhưng cậu cũng là lần đầu tiên đến huyện, lần đầu tiên vào cục công an, cậu rất tò mò ở cục công an có gì.
"Sở Sở, em đi với anh chị thì xe vẫn đợi ở đây, sau khi chúng ta làm việc xong thì lại lên xe đi về." Tần Thanh Man thấy Sở Sở bối rối vậy, biết đứa bé này đang rất khó lựa chọn nên cô dứt khoát đưa ra quyết định thay thằng bé.
"Được."
Sở Sở nghe thấy xe sẽ đợi họ, lát nữa đi ra còn có thể ngồi xe thì lập tức giang cánh tay ra với Vệ Lăng.
Cậu khá thấp, còn xe Jeep lại hơi cao nên cậu không thể tự xuống được.
Vệ Lăng dặn dò Tiểu Thạch vài câu rồi bế Sở Sở xuống xe, sau khi bế xuống cũng không đặt thằng bé xuống đất. Mặc dù tuyết đọng trên đất đã được quét sạch nhưng đường vẫn rất trơn, nếu trẻ con không cẩn thận thì rất dễ bị ngã.
Sở Sở được Vệ Lăng ôm trong ngực, ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt Tiểu Thạch vẫn ngồi trên ghế lái.
Tiểu Thạch cũng vẫy tay tạm biệt cậu.
Đồng thời, cảm giác của cậu ấy đối với gia đình Tần Thanh Man càng tốt hơn, ngay cả một đứa bé nhỏ xíu đã biết lễ nghĩa như thế chứng minh nhân phẩm rất cao. Ban đầu, Tiểu Thạch nghe nói người đoàn trưởng Vệ Lăng cưới chính là một cô gái trong thôn thì cậu ấy còn tiếc hận thay Vệ Lăng cả ngày trời.
Nhưng bây giờ xem ra là tầm nhìn cậu ấy quá hạn hẹp.
Tiểu Thạch khởi động ô tô, tìm một nơi vắng vẻ không cản đường chạy xe đến đấy đậu, đợi mấy người Vệ Lăng ra.
Ba người Vệ Lăng bước vào cục dân chính liền đi đến văn phòng làm kết hôn.
Mùa đông là mùa nông nhàn, trước sau ăn hết đều là thời điểm tổ chức việc vui tốt nhất, trước khi bọn họ đến đã có người xếp hàng làm đăng ký kết hôn, thế mà lại gặp người quen cũ, Lưu Hòa Xương.
Lưu Hòa Xương không nhìn thấy Vệ Lăng và Tần Thanh Man, lúc này ông ta vẫn đang mang khuôn mặt khó chịu đợi đến lượt đăng ký kết hôn.
Sau khi chuyện đám cưới của ông ta và Tần Thải Vân thất bại, ông ta lo lắng nhà Tần Lỗi nhờ vả nên vội vã tìm bà mai mai mối cho ông ta xem mắt từ xa. Lần này, ông ta đã nhận được học một bài học nhớ đời nên không dám tìm một xinh đẹp nữa, cũng không dám tìm người trẻ tuổi mà tìm một quả phụ.
Quả phụ này hơn ba mươi tuổi, cũng khá đẹp.
Lưu Hòa Xương nghĩ tuổi của mình cũng không nhỏ nên lập tức đồng ý cuộc hôn nhân này. Quan trọng là ông ta biết quả phụ này, là mẹ của bạn học con gái mình, Lưu Hòa Xương đã gặp bạn học của con gái, là một cô bé rất xinh đẹp, nhút nhát.
Ông ta nhớ đến sắc đẹp của đứa con gái mới đồng ý mối hôn sự này.
Kết quả đến lúc đăng ký kết hôn ông ta mới biết quả phụ kia đưa con gái về nhà chồng cũ ở nông thôn rồi, nói rằng tuy chồng cũ đã chết nhưng đứa bé vẫn còn ông và bà nội, bà ta lập gia đình nên không tiện nuôi con nên đưa đứa nhỏ trở về.
Lưu Hòa Xương lập tức tỏ thái độ.
Vừa vặn chính là dáng vẻ lúc này Vệ Lăng và Tần Thanh Man nhìn thấy.
Nhìn gương mặt đầy mỡ của Lưu Hòa Xương, không chỉ có Tần Thanh Man dị ứng, mà ngay cả trong lòng của Vệ Lăng cũng khó chịu.
Anh không muốn xếp hàng sau Lưu Hòa Xương để vào đăng ký kết hôn.
Tần Thanh Man cũng cùng suy nghĩ với Vệ Lăng, hai người nhìn nhau, lập tức quyết định đi trước, đợi lát nữa rồi đăng ký cũng chẳng sao.
Không cần thương lượng mà rất ăn ý xoay người rời đi.
Sở Sở được Vệ Lăng bế trong lòng lúc này cũng phát hiện ra Lưu Hòa Xương, cậu cảm thấy gã đàn ông này rất xấu xa, cộng thêm đang ở trong lồng ngực của Vệ Lăng nên lá gan của đứa bé này lớn hơn nhiều, cậu làm mặt quỷ với Lưu Hòa Xương.
Đúng lúc này, Lưu Hòa Xương quay đầu lại.
Sau đó liền cùng Sở Sở bốn mắt nhìn nhau.