Tần Thanh Man không nghĩ Vệ Lăng làm việc đáng tin như vậy, cô còn đang đau đầu suy nghĩ xem dưới thời tiết tuyết lớn ngập núi như này thì lên huyện kiểu gì.
Trong lòng có chờ mong, người trong nhà sau khi dậy tự phân công mỗi người một việc.
Sau một đêm tuyết rơi lớn, bên ngoài phòng đã sớm tích thành lớp tuyết thật dày, Vệ Lăng cùng Sở Sở đi xúc tuyết, Tần Thanh Man ở nhà cho ngỗng ăn và làm đồ ăn sáng.
Người dân trong thôn trong buổi sáng này cũng đã lao động rồi, bọn họ không chỉ quét dọn tuyết đọng trong nhà, mà cũng quét cả tuyết trên mặt đường.
Mấy người phạm sai Lưu Tam Côn cũng nằm trong đội ngũ làm việc.
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Ăn xong bữa sáng, ngoài cổng nhà Tần Thanh Man vang lên tiếng còi lanh lảnh, là xe Jeep của sư bộ đến, người lái xe là Tiểu Thạch.
Mấy người Vệ Lăng đã sớm chuẩn bị xong xuôi hết rồi, cầm theo giấy tờ cần thiết đi ra cửa, sau đó dưới ánh mắt hâm mộ của thôn dân lên xe.
Thôn Kháo Sơn không lớn, có một người đến thôi cũng đã rất gây chú ý rồi, chứ đừng nói đến là hẳn một con xe Jeep.
Từ khi xe vào thôn, nhà nhà người người đều chú ý tới.
"Thanh Man, đây là Tiểu Thạch." Vệ Lăng giới thiệu anh chiến sĩ lái xe xong, lại nói với Tiểu Thạch: "Tiểu Thạch, đây là Tần Thanh Man và đồng chí Tần Vân Sở."
Tiểu Thạch là chàng trai mới vừa hai mươi tuổi, có chút xấu hổ, nghe thấy Vệ Lăng giới thiệu, nhanh chóng chào, "Xin chào chị dâu, chào đồng chí Tiểu Tần."
"Chào cậu, Tiểu Thạch." Tần Thanh Man thoải mái tiếp nhận cách xưng hô của Tiểu Thạch.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Tiểu Thạch cũng không nhìn thấy rõ vẻ ngoài Tần Thanh Man, chủ yếu là do trời lạnh, người nào người nấy đều bọc đến kín kẽ, mũ, khăn quàng cổ cũng không ít, nếu cậu ấy có thể từ trong nhiều lớp trang bị như vậy mà nhìn rõ được vẻ ngoài của Tần Thanh Man thì mới là lạ ấy.
Nhưng cậu ấy ấn tượng đặc biệt sâu sắc với giọng nói Tần Thanh.
Thanh thúy, dịu dàng, rất êm tai.
Trong khi Tần Thanh Man và Vệ Lăng lên huyện lĩnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, từ Thẩm Dương cũng có một chiếc xe lửa thật dài bắt đầu xuất phát đi về hướng thành phố ngoài biên cảnh của bọn họ.
Trên xe, Hoàng Uyển Thanh hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một mảnh tuyết trắng tinh khiết không tì vết, nghe nói thành thị nơi cô ấy xuống tuyết còn dày hơn cả ở đây nữa.
*
Huyện thành của đồn Kháo Sơn có tên là Bạch Thành, tuy không lớn như quy hoạch cũng rất tiến bộ, đường đi rất ngay ngắn, đều được đổ xi măng.
Tiểu Thạch lái xe hơn hai tiếng đồng hồ mới đến Bạch Thành.
Thật ra không cần phải lái lâu như thế, dù sao khoảng cách giữa hai nơi cũng chỉ hơn chục dặm, chủ yếu là do đường đi khó khăn, còn trời đổ tuyết lớn, tuyết đọng trên đường khá dày, nơi này tuyết đọng không có cách nào dọn dẹp cũng không phải kiểu nhiều xe đi qua đè mấy lần là có thể tan ra.
Vậy nên, chặn đường ngắn ngủi chỉ có hơn chục dặm thế mà đi mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đến.
Nhưng mà vào được thành phố cũng đã tốt lắm rồi.
Tuyết đọng trên đường thành phố đã được quét sạch sẽ, lái xe không trượt nữa nên tốc độ cũng nhanh hơn.
"Tiểu Thạch, đến đồn công an huyện đi." Vệ Lăng chỉ đường cho Tiểu Thạch lái xe đi.
Tòa nhà văn phòng của cục dân chính huyện Bạch Thành không hề đơn độc, mà hợp lại cùng một sân với cục công an, bọn họ muốn đi đăng ký kết hôn thì cần phải vào cục công an.
Sở Sở từ khi ngồi trên xe đã tràn đầy tò mò, ánh mắt của cậu luôn hóng ra ngoài cửa xe, sau khi nghe Vệ Lăng nói xong cậu mới quay đầu lại, hỏi: "Anh rể, vì sao chúng ta phải đến cục công an, có người xấu à?"
Trong suy nghĩ của đứa nhỏ, cục công an là nơi để bắt kẻ xấu.
Tần Thanh Man nghe Sở Sở hỏi như vậy, quay đầu nhìn Vệ Lăng xin giúp đỡ, chuyện này làm sao nói với trẻ con đây.
Vệ Lăng cũng hơi ngượng ngùng, hắn suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Trong cục công an không chỉ bắt người xấu, mà có thể làm rất nhiều việc khác, ví dụ như nếu sau này Sở Sở phải đi học, làm việc, cần thay đổi hộ khẩu thì phải đến phòng hộ khẩu của cục công an để làm."
"Nhưng em còn nhỏ, đâu cần đi học, vậy chúng ta đến cục công an làm gì?"
Lòng hiếu kỳ của Sở Sở lại dấy lên.
"Quan hệ của anh và chị em cần sửa đổi một chút cho nên chúng ta đến đó." Đối diện với đôi mắt to tròn và trong sáng của Sở Sở, Vệ Lăng cũng cảm thấy áp lực.
Trong đầu Sở Sở hiểu được một chút trong lời nói của Vệ Lăng: "Anh rể, anh muốn trở thành người một nhà với chị gái em phải không?"
"Đúng vậy, anh muốn trở thành người nhà với chị gái em."
Vệ Lăng thở dài nhẹ nhõm với sự thông minh của Sở Sở.
"Hay quá, sau này anh rể sẽ ở nhà em rồi." Sở Sở vui mừng hơn cả Vệ Lăng, gương mặt nhỏ đều toát lên sự phấn khởi, thậm chí kích động đến mức kéo khăn quàng cổ xuống để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiểu Thạch mượn cơ hội này nhìn thấy mặt mũi của Sở Sở.