Tần Thanh Man thấy mọi chuyện đều đã nói xong rồi, ôm theo gia sản của Vệ Lăng quay người về phòng.
Vệ Lăng vẫn luôn nhìn theo bóng lưng Tần Thanh Man.
Trước khi bước vào phòng, Tần Thanh Man mới ngượng ngùng để lại một câu nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: "Ngày mai lên huyện lĩnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn."
"Được." Vệ Lăng một mực chờ chính là chờ câu nói này, lúc này nhận được đáp án chính xác, tâm trạng lập tức bay bổng lên, bàn tay len lén nắm chặt cũng thả lỏng ra.
Đóng lại cửa phòng phía tây, mặt Tần Thanh Man đã sớm đỏ bừng một mảng rồi.
Cô không nghĩ tới câu nói vừa nãy kia lại do chính miệng mình nói ra.
Đặt gia sản của Vệ Lăng xuống, Tần Thanh Man bụm mặt ngã mình xuống chiếc giường rộng rãi.
Giường đã sớm được đốt lửa, nhiệt độ bây giờ vừa đẹp, cho dù cô chỉ mặc áo len thì nằm bên trên cũng không thấy lạnh.
Đá giày trên chân xuống, Tần Thanh Man ôm chăn lăn lộn trên giường.
Cô cảm thấy thẹn thùng rồi.
Bên ngoài phòng, trong gian chính, Vệ Lăng có thể nghe thấy động tĩnh từ phòng Tần Thanh Man truyền đến, trong lòng như nở hoa, hắn mau chóng cởi quần áo đi tắm.
Nước nóng là do vợ đun cho, không thể phụ lòng tốt của vợ được.
Đêm qua mới ngâm suối nước nóng xong, cho nên trên người Vệ Lăng cũng không bẩn, sau mấy phút liền lau rửa sạch sẽ, mặc áo trong của quân đội lên, không cảm thấy lạnh chút nào mà ôm chậu nước tắm ra cửa đi đổ, thuận tiện còn rửa sạch chậu luôn.
Thời này điều kiện hạn chế vô cùng, không thể mỗi người một chậu tắm được.
Đều là mấy người trong nhà dùng chung một chậu tắm, cho nên mỗi lần sau khi tắm xong cần phải cẩn thận cọ rửa thật sạch sẽ.
Rửa sạch chậu tắm rồi, Vệ Lăng lại giặt sạch sẽ đồ lót vừa thay ra, khoác lên ghế để hong khô, làm xong hết tất cả, hắn dập tắt lửa trên lò rồi mới trở về phòng phía đông.
Trên giường, Tần Thanh Man đã sớm trải chăn nệm cho hắn rồi.
Mặt nệm nhìn có vẻ khá cũ, nhưng Vệ Lăng biết nó rất sạch sẽ.
Dém chăn giúp Sở Sở đang say giấc, Vệ Lăng lên giường, nằm thẳng người, chỉ cần nghĩ đến ngày mai sẽ lên huyện đăng ký kết hôn, trong lòng hắn liền nóng bừng một mảnh, nóng đến mức có chút không ngủ được.
Thanh niên không ngủ được này nhịn không nổi lại nghĩ tới Tần Thanh Man đang cách đó không xa.
Người hưng phấn đến không ngủ được không chỉ có Vệ Lăng, mà Tần Thanh Man cũng như thế.
Chỉ cần vừa nghĩ đến đem bản thân mình giao cho một người đàn ông, trong lòng cô liền cảm thấy vừa khẩn trương vừa mong chờ, càng nhiều hơn nữa chính là sự mơ màng, cô không biết quyết định này của mình có chính xác không, cũng không biết cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế nào.
Nghĩ đến cái có cái không, Tần Thanh Man thật lâu sau vẫn chưa ngủ được.
Cuối cùng tại sâu trong nội tâm tự hỏi, có hối hận không, có hối hận khi chấp nhận lời cầu hôn của Vệ Lăng không?
Tần Thanh Man vô cùng nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này, cô phát hiện cô không hề hối hận.
Mặc dù cô có chút lo nghĩ đối với cuộc sống sau khi cưới trong tương lai, nhưng cô trước giờ chưa từng cảm thấy hối hận vì đã gặp Vệ Lăng, nếu đã không hối hận, thì việc gì phải lo lắng về cuộc sống hôn nhân còn chưa có bắt đầu, cô là người con gái của thời đại mới, cũng không phải kiểu người rời xa đàn ông là không sống nổi, sau khi kết hôn mà thật sự trải qua không vui vẻ, cùng lắm thì tách ra mỗi người một nơi thôi .
Có sự tự tin như vậy, Tần Thanh Man cảm thấy yên tâm.
Sau khi yên tâm cô liền ngủ rồi.
Vệ Lăng ở phòng bên cạnh cũng vì Tần Thanh Man ngủ rồi mà bình tĩnh hơn, sau đó nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tần Thanh Man, hắn cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, dù là Tần Thanh Man hay Vệ Lăng thì cũng đều dậy muộn.
Đây là hậu quả cho việc suy nghĩ nhiều tối hôm trước.
Sau khi Sở Sở thức dậy nhìn thấy Vệ Lăng, không cần nói cũng biết hưng phấn biết bao nhiên, vui vẻ đến suýt chút nữa muốn đưa tay ra sờ sờ xem Vệ Lăng trước mắt này là thật hay giả.
Tại lúc Sở Sở vừa động thì Vệ Lăng cũng tỉnh lại rồi, "Sở Sở, chào buổi sáng."
"Anh rể!" Sở Sở vui vẻ ríu rít nhảy nhót như chim sơn ca.
Trên mặt Vệ Lăng cũng mang theo chút ý cười, "Hôm nay anh đi lên huyện, Sở Sở thích cái gì cứ nói với anh, anh mua cho em." Hắn cùng Tần Thanh Man lên huyện không chỉ đi lĩnh giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, mà còn muốn mua chút đồ cưới.
"Đi lên huyện sao?" Sở Sở đầu óc mơ màng, cậu lớn như vậy rồi vẫn chưa từng đi lên huyện bao giờ.
"Đúng vậy, đi lên huyện, chúng ta lái xe đi." Hôm qua trước khi rời khỏi sư bộ, Vệ Lăng đã được cấp quyền sử dụng xe rồi.
Hắn là thuộc cấp đoàn, có tư cách xin cấp quyền sử dụng xe Jeep.
"Vậy tốt quá rồi, chúng ta không chỉ được đi lên huyện, còn có thể lái xe đi." Sở Sở nghe được tin này không nằm yên được nữa, nhanh như chớp bò dậy chạy về căn phòng phía tây, cậu muốn nói tin tốt này cho Tần Thanh Man.