"Cho nên chúng ta ở Bạch Thành rảnh rỗi nhất định phải họp mặt nhiều một chút." Vệ Lăng nói với Ngô Chính lời này cũng là thật lòng.
Ngô Chính là người ở đây, nếu quan hệ tốt thì sẽ có nhiều lợi ích cho họ.
Vệ Lăng khách sáo vài câu với Ngô Chính rồi dẫn chị em Tần Thanh Man rời đi.
Lúc họ đi ngang qua văn phòng làm giấy hôn thú của cục dân chính thì đã không còn thấy bóng dáng của Lưu Hòa Xương đâu nữa, tâm trạng của hai vợ chồng mới tốt lên một chút.
"Đi, chúng ta đến Cung Tiêu Xã thôi." Vệ Lăng ôm Sở Sở vào lòng, quang minh chính đại đưa tay về phía Tần Thanh Man.
Bọn họ đã là vợ chồng, đương nhiên hắn phải nắm tay vợ dắt cô đi khi tuyết rơi đầy trời rồi.
Tần Thanh Man nhìn đáy mắt đè nén sự vui vẻ của Vệ Lăng, đáy lòng cô mềm nhũn, cũng vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
Lúc Tiểu Thạch nhìn thấy Vệ Lăng và Tần Thanh Man lần nữa, mặc dù cậu ấy không thấy có chuyện gì khác thường nhưng vẫn có cảm giác được bầu không khí đã khác trước. Trước đó, giữa hai người là sự vui vẻ đè nén, bây giờ hình như quanh người bọn họ đều tràn ngập hạnh phúc.
Chỉ cần nhìn thoáng qua một chút là đã có thể cảm giác được hạnh phúc.
Tiểu Thạch đoán được chuyện gì đã xảy ra, ngại ngùng nở nụ cười: "Đoàn trưởng Vệ, chị dâu, chúc mừng hai người."
"Cảm ơn cậu." Vệ Lăng và Tần Thanh Man đồng thanh đáp lại.
"Đoàn trưởng Vệ, chúng ta đến Cung Tiêu Xã hả?" Tiểu Thạch vừa khởi động ô tô vừa hỏi.
"Ừm, đến Cung Tiêu Xã đi." Nhiều năm như vậy trong tay nguyên chủ vẫn để dành được một khoản tài sản không ít, lúc Vệ Lăng rời khỏi Kinh Thành đã cầm theo hết, hôm nay hắn kết hôn đương nhiên phải mua nhiều, mua thoải mái.
Nhà Tần Thanh Man không có cha mẹ, trước đó Vệ Lăng đã lấy một nửa con lợn rừng cầu hôn, bây giờ anh lo sính lễ không đủ nhiều nên dự định hôm nay mua hết tất cả mọi thứ luôn.
Tần Thanh Man nhìn ra suy nghĩ của Vệ Lăng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Mặc dù bọn họ kết hôn cha mẹ hai bên đều không giúp đỡ một tay, nhưng có Vệ Lăng yêu cô, Tần Thanh Man đã cảm thấy đủ rồi.
Đường ở huyện thành rất dễ đi, lái xe một lúc đã đến được Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã của huyện thành không lớn cũng không nhỏ, nhà lầu hai tầng, không chỉ có tầng dưới bày đầy hàng hóa mà cả tầng trên cũng rực rỡ muôn màu.
Sắp tới tết rồi nên người đi dạo ở Cung Tiêu Xã cũng rất nhiều.
Cũng có nhiều người cưới vợ, gả con gái lựa đồ ở trước quầy.
Trong Cung Tiêu Xã vốn đã rất náo nhiệt, lắm người nhiều chuyện, nhưng khi Vệ Lăng và Tần Thanh Man vào cửa, tiếng ồn ào đó lập tức dừng lại.
Chủ yếu tại Vệ Lăng và Tần Thanh Man quá thu hút ánh nhìn.
Đặc biệt là quần áo trên người Vệ Lăng.
Có bốn cái túi lớn.
Sau khi hủy bỏ chế độ quân hàm, trên quần áo càng nhiều túi liền đại biểu cho cấp bậc quân đội lớn bấy nhiêu, chỉ có sĩ quan mới có thể mặc quần áo bốn túi chứ trên quần áo của binh sĩ bình thường chỉ có hai túi thôi.
Mọi người nhìn gương mặt Vệ Lăng, lại nhìn quân trang hắn đang mặc trên người mà hâm mộ Tần Thanh Man.
Vừa nhìn đã biết họ là một đôi vợ chồng.
Mặc kệ Vệ Lăng hay là Tần Thanh Man, kiếp trước cũng đã quen với bị nhiều ánh mắt dõi theo rồi nên đối mặt với ánh mắt của mọi người, bọn họ không bị ảnh hưởng một chút nào mà trao đổi bàn bạc đồ cần mua.
Bọn họ nhất định phải mua một chậu rửa mặt mới, còn phải mua những một cặp.
Trừ chậu rửa mặt ra thì những đồ dùng cần mua đã được lên danh sách cả rồi, ngay cả vải màu đỏ cũng dựa theo kích thước của ba người mà mua không ít. Vệ Lăng còn mua một xiên hồ lô cho Sở Sở để cậu vừa cầm vừa liếm ăn.
Tiểu Thạch giúp bọn họ bê hết đồ lên xe, lại càng có nhiều người hâm mộ hơn.
Hai người mua xong một số đồ vật sinh hoạt hằng ngày xong, Vệ Lăng dẫn chị em Tần Thanh Man lên tầng hai, tầng hai bán đa số đều là những thứ đồ lớn.
Ví dụ như xe đạp, máy may, đồng hồ, radio, ...
Vệ Lăng nhiều tiền nên định mua đồ hồ đeo tay và máy may cho Tần Thanh Man.
Năm sau, có thể Tần Thanh Man sẽ được tuyển chọn làm chủ nhiệm phụ nữ Đại đội Hồng Kỳ nên đồng hồ là vật dụng chắc chắn cần dùng tới khi làm công việc này. Còn máy may, đây chính là tiêu chuẩn thấp nhất của kết hôn, Vệ Lăng đương nhiên muốn chuẩn bị cho vợ mình.
Bạch Thành là một thành thị khá nhỏ, nhu cầu vật phẩm lớn tương đối ít, cho nên trong quầy hàng không có nhiều mấy.
Thế cho nên chỉ có một chiếc đồng hồ thương hiệu Thượng Hải, giá 126 đồng.
Ngay khi hai người cầm đồng hồ lên xem thì lại có người lêu lầu. Người kia vừa lên lầu đã thấy vợ chồng Tần Thanh Man đã đứng ở quầy đang xem đồng hồ, sắc mặt thay đổi, quát lớn: "Cái đồng hồ này là tôi chọn trước rồi."
Tần Thanh Man nghiêng đầu, nhếch môi mỉa mai: "Cô đã trả tiền chưa?"