Không trách Tần Thanh Man mở miệng liền mỉa mai, chủ yếu là do bọn họ gặp phải tên Lưu Hoà Xương buồn nôn kia, người nhìn trúng cái đồng hồ và lớn tiếng kêu lên là Lâm Thúy Hương, chính là Lâm góa phụ vừa mới đăng ký kết hôn cùng Lưu Hoà Xương.
Lâm góa phụ này cũng không phải người đơn giản, mặc dù bà ta chỉ là một người phụ nữ thôn dã, nhưng có thể cho con gái lên trấn đi học chứng tỏ cũng có chút bản lĩnh.
Đối với tên Lưu Hoà Xương này, Lâm Thúy Hương đã biết được bản tính, cũng biết gã không phải loại người lương thiện gì, nhưng bà ta đã dám kết hôn với Lưu Hoà Xương thì cũng có tự tin của bản thân, đồng thời cũng nhìn trúng quyền lực và tiền tài của gã.
Không chỉ cái này, lúc còn chưa kết hôn bà ta đã đến Cung Tiêu Xã dạo mấy vòng, cái gì tốt đều đã nắm chắc trong lòng rồi, trù tính sau khi kết hôn liền mua, chiếc đồng hồ đeo tay Tần Thanh Man đang cầm chính là cái bà ta đã nhắm trúng trước đó.
Một góa phụ cưới lần hai mà có thể khiến Lưu Hoà Xương can tâm tình nguyện bỏ tiền ra mua đồng hồ cho, có thể thấy được Lâm Thúy Hương người này thật sự rất biết chiêu trò.
Lâm Thúy Hương tự cho là đã tìm được chỗ dựa cho mình, lúc này bị câu "đã trả tiền chưa" của Tần Thanh Man làm cho nghẹn lời rồi.
Tức giận đến đỏ gay cả mặt, chẳng qua như thế thì đã làm sao.
Ưng ý và mua là hai chuyện khác nhau.
Nhưng mà Lâm Thúy Hương thật sự rất thích chiếc đồng hồ đeo tay trong tay Tần Thanh Man, bà ta đã ngắm chiếc đồng hồ này không dưới mười lần rồi, hôm nay thật vất vả mới thuyết phục được Lưu Hoà Xương mua cho bà ta, bà ta làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.
Lâm Thúy Hương nhìn thoáng qua Tần Thanh Man trên người đều là miếng vá rồi lại khó hiểu nhìn Vệ Lăng một cái.
Bà ta có chút không xác định được thân phận của hai người này.
Nếu nói là vợ chồng, vậy tại sao quần áo chồng mặc trên người không có một miếng vá nào mà vợ thì lại hoàn toàn ngược lại.
Nhưng nếu nói hai người không phải vợ chồng thì những người mắt sáng ở đây đều có thể nhìn ra tình cảm dịu dàng giữa hai người.
Lâm Thúy Hương có thể trong lúc đục nước béo cò mà chọn được Lưu Hoà Xương, đã cho thấy bà ta là người rất biết điều.
Nhìn ra được Vệ Lăng là sĩ quan, bà ta cũng không dám gây sự, đến Tần Thanh Man đi cùng cũng không dám trêu vào, nhưng bà ta thực sự rất thích chiếc đồng hồ đeo tay kia, dứt khoát không ngại xấu hổ, lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Vị nữ đồng chí này ơi, là như thế này, chúng tôi vừa mới kết hôn, muốn mua cái đồng hồ này làm quà cưới, cô xem xem, có thể nhường chúng tôi một chút không?"
Tần Thanh Man nghe thấy Lâm Thúy Hương nói liền hơi nhíu mày lại, cô vốn còn tưởng bà ta sẽ làm ầm ĩ, la lối om sòm với mình, không nghĩ tới vẫn còn biết cách làm người.
Nghĩ nghĩ một lúc, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay.
Chiếc đồng hồ đeo tay này thuộc hãng Thượng Hải, mặt đồng hồ hình tròn, kim đồng hồ ánh vàng, ở thời này mà nói chính là trang sức xa xỉ, đối với một cô gái sinh sống lâu dài tại nông thôn như cô, có mua hay không cũng chẳng sao cả, dù sao ở nơi nông thôn cũng tự có cách thức phân biệt thời gian của riêng mình.
Càng quan trọng hơn nữa là, chiếc đồng hồ đeo tay này còn là chiếc duy nhất tại Cung Tiêu Xã.
Bởi vì là chiếc duy nhất cho nên những người muốn mua không chỉ đến ngắm nhiều mà thử cũng nhiều nữa.
Một chiếc đồng hồ đã từng bị nhiều người đeo thử, nói thật cô cũng không muốn mua cho lắm.
Ngay lúc Tần Thanh Man dự định nhường một bước, Lưu Hòa Xương đã nhận ra Tần Thanh Man trong lòng bất mãn tới cực điểm, lúc trước gã liên tiếp bị Tần Thanh Man và Vệ Lăng chế nhạo, xử lý, mặc dù không dám đấu công khai nhưng oán khí trong lòng vẫn không thể nào tiêu tán được.
Lưu Hòa Xương trông thấy Tần Thanh Man cẩn thận ngắm chiếc đồng hồ trong tay, trong lòng nóng lên, tỏa ra hơi thở của sự giàu có, mồm nhanh hơn não nói ra một câu: “Đồng chí phục vụ, làm phiền gói đồng hồ này lại cho tôi, đây là tiền và phiếu.”
Tần Thanh Man vốn không tính để ý đến Lưu Hòa Xương, không nghĩ tới tên này lại chủ động đi ra làm người khác buồn nôn.
Mặt cô lạnh lại, giọng điệu cũng cứng rắn hẳn lên, “Đồng chí này, cái gì cũng phải có trước có sau đúng không?”
“Cái đồng hồ này trước đó chúng tôi đã từng xem rồi, trở về lấy tiền nên mới đến muộn một chút, nói ra thì chúng tôi còn đến trước mấy người.” Lúc nói những lời này Lưu Hòa Xương khiêu khích nhìn Vệ Lăng một cái, gã tin chắc tài sản của Vệ Lăng không nhiều bằng gã.
Ánh mắt Vệ Lăng nhìn Lưu Hòa Xương cũng sắc bén lên.
Người này đang dùng cách thức của đàn ông để khiêu khích mình, tuyệt đối không thể nhịn được.