Nhân viên bán hàng chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tần Thanh Man, các cô vừa nãy cũng nhìn thấy Tần Thanh Man có lòng muốn nhường, nếu không phải do Lưu Hoà Xương đột nhiên gây sự, nói không chừng người ta đã sớm nhường lại chiếc đồng hồ này rồi.
Mấy người bán hàng bất đắc dĩ ở trong lòng trợn mắt trắng một cái.
Các cô rất không vừa mắt với Lưu Hoà Xương.
Cho dù Lưu Hoà Xương có mua hết tất cả đồ của các cô ở đây các cô cũng vẫn thấy ngứa mắt.
Nhân viên bán hàng ở thời đại này không giống với ở hiện đại, không phải làm nhiều thì được nhiều, cũng không có áp KPI, mà là nhận lương cứng theo tháng, quy định bao nhiêu thì chính là từng đó, cho nên thái độ lúc thường đối với người bình thường cũng không được tốt cho lắm.
Nếu không phải biết những người mua kiện hàng lớn đều là những người có điều kiện không tồi, mấy người bán hàng đã sớm vì Lưu Hoà Xương gây chuyện ầm ĩ mà nhăn mặt rồi.
Đối với ánh mắt cầu xin giúp đỡ của mấy nhân viên bán hàng, Tần Thanh Man liền thể hiện biểu tình biết mà không thể giúp.
Vệ Lăng nhà cô không sai, cô không thể nào ở trước mặt một kẻ làm người khác buồn nôn như thế này mà làm mất mặt người đàn ông nhà mình được.
Nếu thật sự làm như vậy, thì thật đúng là đầu óc có bệnh.
Nhân viên bán hàng thấy Tần Thanh Man không quản, các cô lại bất đắc dĩ nhìn sang Vệ Lăng.
Vệ Lăng bình tĩnh ung dung nhìn Lưu Hoà Xương một cái, nhẹ nhàng ném tới một câu: "Chiếc đồng hồ đeo tay này là quà tân hôn tôi tặng cho vợ tôi, quà không thể thiếu được."
"Cái gì cơ, các người kết hôn rồi?"
Vệ Lăng nói một câu chọc thủng tất cả phòng tuyến tâm lý của Lưu Hoà Xương.
Tần Thanh Man lo lắng Lưu Hoà Xương sẽ nói cái gì không nên nói, nhanh chóng tiếp lời: "Bọn tôi kết hôn hay không mắc mớ gì đến ông, cái loại người tiểu nhân vì mẹ vợ tương lai bị thương nặng mà ghét bỏ từ hôn như ông, thật sự làm ô nhiễm hai mắt tôi, xúi quẩy."
Tất cả người bán hàng trên lầu hai đều bởi vì những lời của Tần Thanh Man mà đem ánh mắt hóng chuyện tập trung nhìn vào mặt Lưu Hoà Xương.
Ôi trời, không nghĩ tới tên này lại đáng ghét như thế!
Bạc tình bạc nghĩa, có thể so với Trần Thế Mỹ trong hí khúc, cô gái cùng tên này đính hôn phải bất hạnh lắm mới vớ phải thứ rác rưởi như vậy, may mắn là trước khi cưới nhìn thấy rõ bộ mặt thật, nếu không cưới rồi thì coi như phải chịu tội thôi.
Nhân viên bán hàng tự nhiên nảy sinh đồng tình với Tần Thải Vân vốn không hề quen biết.
Lưu Hoà Xương bị câu nói của Tần Thanh Man làm cho tức nghẹn đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vẫn không làm cách nào nói ra được cái gì.
Trước đó Vệ Lăng đã từng cảnh cáo ông ta, ông ta với Tần Thanh Man vốn dĩ đến xem mắt cũng chưa từng xem mắt, nếu thật sự phá hoại thanh danh của người ta, Vệ Lăng tuyệt đối có thể bắn chết ông ta, huống hồ nếu như Tần Thanh Man kết hôn với Vệ Lăng, hai người bọn họ chính là hôn nhân quân sự, mà hôn nhân quân sự trong nước lại được pháp luật bảo vệ.
Sắc mặt biến đổi, Lưu Hoà Xương một câu cũng không nói thành lời được.
Lâm Thúy Hương cũng biết nhân phẩm của Lưu Hoà Xương người này chẳng ra gì, nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ bị bẽ mặt trước nhiều người như vậy.
Tần Thanh Man làm bẽ mặt Lưu Hoà Xương cũng là làm bẽ mặt bà ta, ai bảo hai người bọn họ bây giờ là vợ chồng.
Mặt mày xám xịt, Lâm Thúy Hương không còn mặt mũi ở lại Cung Tiêu Xã nữa.
Nhưng nhìn đến những thứ đồ lấp lánh hào quang ở xung quanh, bà ta cảm thấy nóng mắt, cũng nóng lòng, bà ta không nỡ thật sự bỏ qua, nếu như khi kết hôn mà đặt những thứ này trong nhà, chắc chắn sẽ khiến bà ta nở mày nở mặt.
Xem về sau còn ai dám nói bà ta khắc chồng, nói bà ta không thể gả cho một người đàn ông tốt.
Nghĩ rõ ràng điểm quan trọng, Lâm Thúy Hương cúi đầu xuống thấp.
Kệ đi, mất mặt một chút đã tính là gì, chỗ tốt thực tế đạt được mới là hiện thực.
"Đồng chí, đóng gói đi thôi, trời cũng không còn sớm nữa, chúng tôi còn có việc khác phải làm." Tần Thanh Man giải quyết xong Lưu Hoà Xương vướng víu, cũng không định ở lại Cung Tiêu Xã mãi, mà nhắc nhở nhân viên bán hàng làm việc.
"Đồng chí, cô chờ một chút, để tôi mang đơn hàng cho chủ nhiệm phê duyệt."
Nhân viên bán hàng đón tiếp Tần Thanh Man lập tức từ trong quầy lấy ra một quyển ghi chép kế toán.
Những năm 70 này muốn mua đồ bình thường tại Cung Tiêu Xã thì chỉ cần có tiền, có phiếu là được, nhưng đối với những mặt hàng lớn thì không như vậy, phải đợi chủ nhiệm Cung Tiêu Xã phê duyệt mới thực sự mua được, nếu chủ nhiệm Cung Tiêu Xã không duyệt thì cho dù có tiền, có phiếu cũng không thể mua.