Tần Thanh Man dò xét Lâm Thúy Hương một chút, "Bà cảm thấy tôi sẽ là người thiếu ba mươi đồng kia sao?"
Lâm Thúy Hương im lặng.
Nếu chỉ nhìn quần áo Tần Thanh Man mặc, xác thực giống người thiếu ba mươi đồng này, nhưng nghĩ tới Tần Thanh Man trước đó ở Cung Tiêu Xã lấy tiền, phiếu ra, bà ta cảm thấy mình lấy ra ba mươi đồng này giống như đang vũ nhục Tần Thanh Man.
"Nhường đường một chút, đồng chí, chúng tôi đang vội, không thể ở lại lâu."
Tần Thanh Man vòng qua Lâm Thúy Hương định rời đi.
Vệ Lăng đang ôm Sở Sở nghe một lúc, cũng đã sớm nghe ra chuyện gì rồi, kỳ thực trước đó hắn cũng nhìn ra Tần Thanh Man không hứng thú lắm với chiếc đồng hồ đã bị nhiều người đeo thử kia, cho nên lúc này Tần Thanh Man xử lý như thế nào đối với hắn cũng không sao cả.
"Đồng… đồng chí, đừng đi, cô đừng đi mà."
Lâm Thúy Hương thấy Tần Thanh Man muốn đi, nhanh chóng vươn tay muốn kéo Tần Thanh Man lại, kết quả nhìn thấy ánh mắt của Vệ Lăng cả người liền bị doạ đến toàn thân run rẩy, chủ động tăng giá, "Đồng chí, tôi lại thêm chút, năm mươi, năm mươi đồng, nhiều hơn nữa tôi thật sự không bỏ ra nổi."
"Tăng gấp đôi, thiếu một xu tôi cũng không bán."
Tần Thanh Man vẫn đang tức giận Lưu Hoà Xương trước đó tại Cung Tiêu Xã quấy nhiễu, nếu không thì cô cũng không định mua chiếc đồng hồ đeo tay này.
Giữa mùa đông, Tần Thanh Man ra giá khiến mồ hôi trên trán Lâm Thúy Hương đều toát hết cả ra.
Ngay lúc bà ta định kể khổ với Tần Thanh Man, Tần Thanh Man liền trước một bước nói: "Vị đồng chí này, tôi cùng bà nói rõ điều này, hai chúng ta không thù không oán gì, vốn dĩ khi lần đầu bà lên tiếng tôi đã định nhường đồng hồ lại cho bà rồi nhưng chồng bà thực sự quá…."
Có những lúc nói một nửa mới là nghệ thuật.
Trong đầu Lâm Thúy Hương lập tức hồi tưởng lại Lưu Hoà Xương cố ý nhắm vào Vệ Lăng làm đủ loại trò hề, đỏ mặt xấu hổ, bà ta cảm thấy không bồi thường cho người ta chút gì thì thật có lỗi với người ta.
"Đồng chí, việc trong nhà cũng không phải do bà làm chủ, bà việc gì phải bận tâm việc này, việc chồng bà làm sai bà không cần thiết phải gánh chịu, dù gì gã cũng là một người đàn ông, cũng nên lấy ra khí khái đàn ông để cưới bà vào cửa một cách nở mày nở mặt, chứ không phải đến một chiếc đồng hồ cũng tiếc không nỡ mua cho bà." Tần Thanh Man chính là muốn Lưu Hoà Xương tốn càng nhiều càng tốt.
Lâm Thúy Hương nghe Tần Thanh Man nói liền nghĩ đến cuộc hôn nhân trước của mình.
Không có tiền, không có lương thực, nhà chồng cũng không xem trọng, lại bởi vì sau khi chồng qua đời bà chỉ có một đứa con gái mà chịu bắt nạt, nếu không phải như thế, bà làm sao nhìn trúng Lưu Hoà Xương được.
Sống cùng với loại người như Lưu Hoà Xương có thể nói như bảo hổ lột da [1].
[1] Bảo hổ lột da: Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Có tiết kiệm hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến bà ta, sau khi cưới Lưu Hoà Xương chắc chắn sẽ không để bà ta làm chủ trong nhà được.
"Đồng chí, tôi chỉ tăng gấp đôi tiền, còn về bà muốn được bao nhiêu, là bản lĩnh của bà." Tần Thanh Man chôn xuống sâu trong lòng Lâm Thúy Hương một hạt giống.
Trong nguyên thư, Lưu Hoà Xương vừa keo kiệt vừa ngược đãi nguyên chủ, mặc dù đời này bởi vì cô đến mà thay đổi vận mệnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguyên chủ trong nguyên tác, Tần Thanh Man lại cảm thấy phẫn nộ khó chịu đối với Lưu Hoà Xương không cách nào có thể tiêu tan được.
Tần Thanh Man thành công dụ được Lâm Thúy Hương.
Lâm Thúy Hương cũng không ngừng suy nghĩ.
Bà ta có thể thuyết phục được Lưu Hoà Xương mua đồng hồ cho đã chứng tỏ đối với tính tình của Lưu Hoà Xương bà ta cũng có chút nắm chắc, lại đối với số tiền của nhà họ Lưu bà chỉ được nhìn mà không thể dùng, xác thực không bằng sớm dự tính cho bản thân mình.
Nhân dịp Lưu Hoà Xương vẫn còn có hứng thú với mình bà ta phải mưu tính một chút, nếu không thật sự chán rồi, bà muốn lấy từ trong tay Lưu Hoà Xương một xu cũng rất khó khăn.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, Lâm Thúy Hương dao động trong lòng rồi, "Đồng chí, lát nữa tôi lên kia tìm cô."
Tần Thanh Man nở nụ cười, "Nửa giờ sau, vẫn ở chỗ này, tôi chỉ đợi bà một lúc thôi, nếu bà không đến, tôi sẽ đi."
"Một lời đã định." Lâm Thúy Hương cắn cắn răng, chạy đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng rời xa của Lâm Thúy Hương, Tần Thanh Man chuyển sang nhìn Vệ Lăng, kỳ thật lúc này cô có chút thấp thỏm, đồng hồ là do Vệ Lăng mua cho cô, cô lại ngay trước mặt người tặng quà mà bán đi với giá gấp đôi, đây là sự sỉ nhục đối với người tặng.
"Anh hiểu mà." Vệ Lăng lên tiếng trước Tần Thanh Man một bước.