Lo lắng Tần Thanh Man nghĩ nhiều, hắn còn vô cùng thấu hiểu nói: "Đồ đã tặng cho em là thuộc về em, em có quyền xử lý, anh không để ý đâu." Cũng không phải quà do hắn tự làm, chiếc đồng hồ đeo tay này trong mắt hắn cũng không có giá trị quan trọng lắm.
Tần Thanh Man thật sự không ngờ tới Vệ Lăng sẽ nói như vậy.
Cô có chút khó hiểu đối với mạch não của Vệ Lăng.
Người bình thường làm gì có ai không để ý đến quà mình tặng đi, quà tặng ra đại diện cho tâm ý của mình, tâm ý bị chà đạp, bất luận là người tặng quà nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng, nếu nói thẳng ra thì không chừng hai bên còn trở mặt thành thù.
Nghĩ không ra, Tần Thanh Man dứt khoát đem ngờ vực trong lòng hỏi thẳng ra.
Vệ Lăng nghe thấy Tần Thanh Man nói mới hiểu được Tần Thanh Man lo lắng điều gì.
Làm Thế tử Quốc công, đời trước của hắn khi tặng quà đều là phân phó quản gia một tiếng để quản gia đi chuẩn bị, cuối cùng đưa danh sách quà tặng cho hắn xem qua là được, trước giờ chưa từng tự mình lựa chọn quà tặng bao giờ nên hắn cũng không có loại tâm lý lo lắng như Tần Thanh Man thế này.
Cũng không biết bây giờ thể hiện một chút có muộn không.
Tần Thanh Man cũng biết bản thân mình làm không đúng, vừa nãy không hỏi qua ý kiến của Vệ Lăng đã tự mình quyết định như vậy rồi.
Nhưng cô thật sự rất chán ghét Lưu Hoà Xương.
Nghĩ đến số phận của nguyên chủ, cô liền có loại cảm giác bị phân liệt, cô vẫn luôn cảm thấy mình cùng nguyên chủ không chỉ đơn giản là xuyên sách, có lẽ giữa các cô vốn còn có mối liên hệ nào đó.
"A Lăng, thật xin lỗi." Cảm xúc của Tần Thanh Man đột nhiên xuống dốc.
Cô thật ra cũng không quan tâm chút nào đến việc chiếc đồng hồ kia bán đi được bao nhiêu tiền, nhưng cô vẫn cứ muốn khiến Lưu Hoà Xương không thoải mái.
"Anh hiểu, Thanh Man, em không cần tự trách, anh thật sự không để ý đâu, cái đồng hồ kia anh thấy được em cũng không thích, những thứ mà em không thích, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, ngược lại còn muốn cảm ơn em trước mặt người khác đã giữ mặt mũi cho anh, nếu không ngay lúc đầu em đã có thể từ chối cái đồng hồ kia rồi, chứ không phải vì quan tâm đến mặt mũi của anh mà đồng ý mua."
Vệ Lăng nắm lấy tay Tần Thanh Man, ánh mắt chưa đầy chân thành nhìn về phía đối phương.
Nhìn thấy Vệ Lăng như vậy, Tần Thanh Man rốt cuộc thở phào một hơi, đồng thời cũng vô cùng may mắn vì sự thông tình đạt lý của Vệ Lăng.
Có người chồng như thế, cô cảm thấy rất đáng giá.
"A Lăng, có thể gả cho anh, thật tốt." Tần Thanh Man nở nụ cười rạng rỡ với Vệ Lăng.
Vành tai Vệ Lăng vì câu nói này của Tần Thanh Man mà có chút đỏ, "Thanh Man, có thể lấy được em là may mắn cuộc đời này của anh."
Những lời nói trực tiếp như này khiến mặt hai vợ chồng đều đỏ rồi.
Sở Sở kẹt ở bên cạnh hai người đã sớm dùng tay che mắt lại, mặc dù chị gái và anh rể không có làm chuyện gì khác thường, nhưng là, cậu vẫn là cảm thấy mình hình như nghe được cái gì không nên nghe rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ làm trò của Sở Sở, Tần Thanh Man đưa tay vò vò đầu cậu bé.
Áo bông dày cộm bao bọc cả người, Sở Sở thật ra cũng không bị vò bao nhiêu, nhưng cậu vẫn cười lên ha ha thật to.
Theo nụ cười này của Sở Sở, bầu không khí giữa Vệ Lăng và Tần Thanh Man cũng khôi phục lại như ban đầu.
Bởi vì đã hẹn với Lâm Thúy Hương, Tần Thanh Man cũng không trì hoãn thời gian nữa, để Tiểu Thạch lái xe đưa cả nhà bọn họ đến quán chụp ảnh.
Đời sống vật chất ở thời đại này vẫn còn khá thiếu thốn, người bình thường đối với đời sống tinh thần cũng không có nhiều đòi hỏi, ở quán chụp ảnh trừ những người có chút vốn liếng, hoặc những người chuẩn bị kết hôn ra, kỳ thật rất vắng vẻ.
Khi mấy người Tần Thanh Man đến chụp ảnh, trong quán cũng không có ai khác.
Mấy người Tần Thanh Man cũng không chụp nhiều, chỉ chụp hai tấm ảnh đen trắng.
Một tấm là ảnh chụp chung của Tần Thanh Man và Vệ Lăng, để dán trên giấy chứng nhận kết hôn, một tấm là ảnh gia đình bao gồm cả ba người.
Chụp xong ảnh, trả xong tiền, phải đợi ba ngày mới có thể rửa ảnh được.
Đoạn đường giữa thôn Kháo Sơn và Bạch thành không dễ đi, mấy người Tần Thanh Man không định ba ngày sau lại tới nữa, liền nhờ chủ quán chụp ảnh gửi giúp qua bưu điện đến thị trấn Hồng Kỳ.
Từ thôn Kháo Sơn lên thị trấn gần hơn nhiều, đi lấy cũng tiện hơn.
Chủ quán chụp ảnh cẩn thận ghi lại địa chỉ của Tần Thanh Man, đồng ý sau khi rửa xong ảnh sẽ gửi qua bưu điện cho.
Làm xong việc lớn này, mục đích lên huyện của mấy người Tần Thanh Man đã hoàn thành xong hết.