Vệ Lăng nhìn sắc trời một chút, nói: "Thanh Man, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi quán cơm nhà nước xem xem có gì ăn không."
Tần Thanh Man vốn còn muốn nói mình chưa đói bụng, nhưng nhớ tới sức ăn của Vệ Lăng, lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Sở Sở còn càng trực tiếp hơn đưa tay xoa xoa bụng.
Mấy người họ ăn sáng rất sớm, đến bây giờ quả thật có chút đói bụng.
Quán cơm nhà nước nằm bên cạnh Cung Tiêu Xã, không ảnh hưởng đến vụ giao dịch của Tần Thanh Man cùng Lâm Thúy Hương, gọi bốn bát mì, nhân lúc trước khi mì được mang lên, Tần Thanh Man ra ngoài làm giao dịch với Lâm Thúy Hương.
Chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ, Tần Thanh Man đã kiếm được 126 đồng tiền.
Cầm tiền cùng với phiếu đồng hồ, Tần Thanh Man thỏa mãn trở lại quán cơm, sau đó một nhà ba người ăn một bữa mì vô cùng khó tả.
Mì thì siêu đắt, nhưng mà ăn chả ngon chút nào.
Mỡ heo trong mì có chút tanh, thịt heo thì chỉ có được vài miếng mỏng tang, với một ít giá đỗ, một chút hành hoa, so với tay nghề của Tần Thanh Man còn cách xa hàng ngàn cây số.
Nhăn mặt, một nhà ba người miễn cưỡng ăn xong.
Còn về phần Tiểu Thạch, lần đầu ăn cơm ở quán ăn nhà nước trên huyện, cậu ấy cảm thấy mùi vị khá được, ít nhất so với sư phụ ở nhà ăn trong sự bộ làm còn tốt hơn một phần.
Nghe thấy lời Tiểu Thạch nói, hai chị em Tần Thanh Man đồng tình nhìn Vệ Lăng.
Vệ Lăng: … Thực ra thì cơm ở nhà ăn sư bộ của bọn hắn cũng không đến nỗi khó ăn như vậy, là Tiểu Thạch nói quá rồi.
Chẳng qua vì phúc lợi sau này của mình, hắn cũng không giải thích gì.
Lúc trở về bọn họ có đi qua nhà ga xe lửa.
Bạch thành mặc dù không lớn, nhưng giao thông rất thuận tiện, có tuyến xe lửa tới thẳng.
Vốn mấy người Tần Thanh Man định lái xe một cái là đi luôn, nhưng bên ngoài truyền tới tiếng vang thu hút ánh nhìn của Tần Thanh Man.
Sở Sở chưa từng ngồi xe lửa, đôi mắt cũng trông mong nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cổng nhà ga cách đó không xa, có một cô gái đang bị mấy người lôi kéo không cho đi, nhìn mấy giây, Tần Thanh Man đột nhiên nói: "Dừng xe."
Tiểu Thạch là quân nhân, theo thói quen chấp hành mệnh lệnh.
Xe Jeep két một tiếng liền dừng lại, Tần Thanh Man mở cửa xe xông ra ngoài.
*
Tần Thanh Man vẫn còn chưa tới gần đã nghe rõ lời nói của đám người kia, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có dáng vẻ thật thà chất phác đang lôi kéo một cô gái ở giữa đám người, trong miệng cũng không ngừng lải nhải: "Mẹ nó ơi, em không thể bỏ rơi không quan tâm anh với con được, em là thanh niên trí thức nhưng cũng không thể bỏ chồng bỏ con được."
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ôm chân cô gái kêu thảm thiết.
"Con dâu ơi, dù con có ghét bỏ Bảo Căn nhà ta lớn lên xấu xí, nhưng không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật chứ, dù gì cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ mà ở lại, con muốn đi, đứa nhỏ với Bảo Căn biết sống thế nào, coi như mẹ xin con, cầu xin con ở lại, về sau mọi việc trong nhà đều do con làm chủ, lương thực mặc con ăn, mẹ sẽ không quản nữa."
"Không phải, tôi không quen mấy người, mấy người thả tôi ra, thả tôi ra." Khuôn mặt trắng bóc của cô gái bị giữ lại đỏ bừng lên nhưng cho dù cô ấy giãy dụa như thế nào cũng không giãy ra được.
Càng quan trọng hơn là còn có một đứa bé khoảng ba tuổi ôm lấy chân còn lại của cô ấy khóc gọi mẹ.
"Mẹ nó ơi, em ghét bỏ anh không có năng lực anh chấp nhận, nhưng em không thể không nhận con được, đứa nhỏ là vô tội, nó mới có ba tuổi thôi, đứa trẻ ba tuổi phải xa mẹ thì biết sống làm sao, sao em lại nhẫn tâm đến vậy, chẳng lẽ người bạn học cũ kia của em còn quan trọng hơn máu thịt từ trên người em sinh ra sao?"
Người đàn ông trung niên tiếp tục làm lộ ra càng nhiều thông tin.
Người phụ nữ lớn tuổi cũng theo đó khuyên nhủ: "Con dâu à, con cũng lấy chồng có con rồi, sao lòng vẫn ở bên ngoài thế, bên ngoài cho dù có tốt đi nữa, cũng không thuộc về con, về nhà đi, nào, chúng ta về nhà sống cho tốt."
…
Nhóm người vây xem vốn ban đầu cho rằng mấy người này không thể nào là người một nhà được, không nhìn thấy con gái người ta dung mạo xinh đẹp lại trắng trẻo, đôi tay một chút việc nặng nhọc cũng chưa từng làm qua, cô gái như thế này làm sao có thể vừa mắt đứa con trai lớn lên có chút xấu kia của bà lão.
Nhưng theo khóc lóc nỉ non của lớn bé một nhà, cùng với đủ loại thông tin từ trong miệng bọn họ lộ ra, đám người tin rồi.
Cả nước khắp nơi ở đâu cũng có thanh niên trí thức, có một số người tới thì thành thật làm việc, cũng có một số thanh niên trí thức không chịu nổi vất vả.
Đặc biệt là mấy nữ thanh niên trí thức, vì trốn tránh làm việc, dứt khoát tìm người nào đấy có gia cảnh kha khá ở đó để kết hôn.
Gả đi như vậy đương nhiên sẽ có chồng nuôi, không cần phải làm việc nữa.