Sau khi biết rõ thân phận thanh niên trí thức của cô gái, có người tự cho mình là đúng, tự cho là mình đã biết rõ toàn bộ chân tướng.
Mấy bác gái vây xem ở xung quanh cũng bắt đầu nghiêng về một phía.
"Tôi nói này cô gái, người xưa có câu, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, cô lúc đó đã chọn gả cho người ta rồi, làm sao có thể đem lòng hướng bên ngoài được nữa, mau chóng cùng chồng với con trở về sống tốt đi, cái kiểu người đứng núi này trông núi nọ như cô ở chỗ chúng tôi là sẽ bị đánh chết đấy."
"Giải phóng rồi, tuy chúng ta không còn chú ý đến cái gì mà tam tòng tứ đức nữa, nhưng phụ nữ lấy chồng rồi cũng phải giữ lấy bổn phận của mình, đừng suốt ngày trêu ong ghẹo bướm, thật sự không ra gì mà."
"Để tôi nói này, mấy người bản địa như chúng ta không nên cưới những thanh niên trí thức như thế này, khi cần thì dùng khuôn mặt tươi cười đối với chúng ta, khi không cần đến nữa thì chỉ hận trước giờ chưa từng quen biết, mau lôi người đi đi, nhìn thôi đã thấy phiền rồi."
"Đúng vậy, xem thôi đã thấy phiền, tôi vừa nãy còn tưởng rằng thật sự phải chịu uất ức gì cơ, kết quả lại là một kẻ vô ơn."
"Kéo đi, kéo đi, xúi quẩy."
…
Một đám bác gái vừa mở miệng, người đàn ông trung niên liền nhanh chóng lôi kéo cô gái rời đi, miệng còn nói cảm ơn với mọi người: "Các ơn các thím đã nói vài câu công bằng, chúng tôi đi đây, đi ngay đây."
Người phụ nữ lớn tuổi cũng nhanh nhẹn đứng lên từ dưới đất, ôm theo cháu trai đuổi theo.
Hoàng Uyển Thanh lúc này thật sự là bị dọa đến mắt ngập nước, ra sức giãy dụa: "Thả tôi ra, thả ra, tôi không biết mấy người, tôi tới tìm anh trai tôi, anh trai tôi là quân nhân, quân nhân thuộc sư bộ XXX."
Người đàn ông trung niên nghe thấy lời Hoàng Uyển Thanh nói liền do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục kéo người đi, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: "Tôi biết người tình kia của cô tham gia quân ngũ, nhưng cô cũng đừng có mà không biết xấu hổ như vậy, đừng làm mất mặt ở bên ngoài nữa, đi, mau chóng cùng tôi về nhà, nếu cô còn không đi, tôi đánh gãy chân cô."
"Tôi thật sự là người từ Kinh Thành mới tới Bạch Thành, tôi không quen anh, anh thả tôi ra." Hoàng Uyển Thanh vừa đá vừa đạp, thiếu chút nữa dùng cả răng để cắn.
Cô ấy sợ hãi, sợ hãi vô cùng.
Trông thấy những ánh mắt đang nhìn mình của những người xung quanh, cô ấy liền tuyệt vọng không thôi, sớm biết đen đủi như vậy cô ấy đã đi đến Bạch Thành cùng những thanh niên trí thức khác rồi, nào nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện đáng sợ đến như vậy.
Một người hoàn toàn không quen biết mình lại dám cưỡng ép "nhận người thân", kéo người đi.
Đây đúng là không có vương pháp mà!
Đối với sự giãy dụa của Hoàng Uyển Thanh, người đàn ông trung niên liền nổi nóng, giơ bàn tay lên liên tục quạt xuống, đàn bà chính là mấy kẻ ti tiện, không dạy dỗ đàng hoàng một phen còn ngây thơ cho rằng sẽ có người bằng lòng ra mặt giúp đỡ mình sao, gã ta phải đánh cho nữ tiện nhân này mất hết kiêu ngạo và sự tự tin.
Chu Bảo Căn nghĩ đến rất đẹp, thậm chí ánh mắt nhìn về Hoàng Uyển Thanh sâu trong đó còn mang theo một tia dương dương đắc ý.
Gã ta đã dùng cách này mà tìm được mấy cô vợ, mấy cô này sau khi bị gã kéo về nhà cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, mặc dù cũng có hai cô thông minh một chút chạy được, nhưng cũng không dám rêu rao công khai ra ngoài, nếu công khai ra ngoài gã ta tất nhiên sẽ bị bắt, thế nhưng thanh danh của mấy cô thanh niên trí thức từng làm vợ gã cũng sẽ bị hủy.
Cho nên hai cô vợ chạy thoát kia của gã ta không báo án, gã ta vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cô vợ thứ ba bị gã ta với mẹ gã ta trông coi rất chặt chẽ, ngày ngày dùng dây xích nhốt lại, không phải là đã sinh cho gã một đứa con đấy sao.
Nếu không phải vợ đã sinh con, lại thêm đã qua ba năm rồi, gã ta với mẹ gã ta trông coi lỏng lẻo thì làm sao có thể để người chạy mất.
Mang theo lửa giận, Chu Bảo Căn cùng mẹ gã đuổi theo tới Bạch Thành, ngay tại ga xe lửa, gã ta thấy được Hoàng Uyển Thanh trong đám người.
Hoàng Uyển Thanh cao ráo xinh đẹp, gã ta vừa nhìn đã thấy vừa mắt.
Cô vợ luống tuổi lúc trước đã bị nhốt lại bốn năm, già rồi, da dẻ cũng không còn đẹp như vậy nữa, làm sao so được với Hoàng Uyển Thanh trẻ trung xinh đẹp được.
Chu Bảo Căn lập tức chuyển mục tiêu.
Trương thị phối hợp với Chu Bảo Căn đã nhiều năm, Chu Bảo Căn vừa kéo Hoàng Uyển Thanh lại bà ta lập tức dùng một viên kẹo mua chuộc cháu nội, để cháu nội gọi Hoàng Uyển Thanh là mẹ.
Đứa trẻ này từ lúc sinh ra đã đã bắt đầu được Trương thị nuôi lớn, sớm đã hư hỏng từ gốc.
Nghe thấy có kẹo ăn, đừng nói là gọi một người phụ nữ xa lạ là mẹ, cho dù bảo nó đi ăn "shit" nó cũng bằng lòng ngay.
Cho nên trong đám người mới có một màn vừa rồi.