Ánh mắt Chu Bảo Căn nhìn Hoàng Uyển Thanh rất đắc ý, bàn tay đánh xuống cũng rất mạnh, khi gã ta tưởng rằng mọi chuyện sẽ vẫn tiếp tục diễn ra như mấy lần trước, dưới nách gã ta đã bị đánh úp một cái thật đau.
Lực đánh vô cùng mạnh, mạnh đến mức gã ta không chỉ thu lại bàn tay đánh về phía Hoàng Uyển Thanh mà còn phải che lấy nách lùi về sau mấy bước.
Sự việc bất ngờ này làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.
Không chỉ có ba người một nhà Chu Bảo Căn kinh sợ, mà đến đám đông quần chúng vây xem cách đó không xa cũng kinh hãi, bởi vì người đánh Chu Bảo Căn chính là một cô gái, một cô gái còn xinh đẹp, càng toả sáng hơn Hoàng Uyển Thanh.
Cô gái này trông văn nhã lịch thiệp, nhìn thế nào cũng không giống người có thể một chưởng hạ gục một tên đàn ông to khoẻ.
Nhưng bất ngờ rõ ràng lại thực sự xảy ra.
Chu Bảo Căn chính là bị cô gái này đánh gục.
Hoàng Uyển Thanh được cứu chỉ sửng sốt mất một giây liền bắt lấy tay Tần Thanh Man khóc to, trong miệng càng không ngừng nói cô ấy không quen mấy người nhà Chu Bảo Căn này, cô thật sự là vừa mới từ Kinh Thành đến Bạch Thành tìm anh trai.
"Nói láo, cô rõ ràng là vợ tôi."
Chu Bảo Căn nhìn Tần Thanh Man không cảm thấy chột dạ chút nào, lấy lại sức gã ta liền đứng thẳng người dậy.
Đối với Tần Thanh Man chủ động đưa tới này, gã ta cũng không định bỏ qua, ngay khi đang suy tính tìm lý do để đưa cả Tần Thanh Man đi, Tần Thanh Man liền lên tiếng.
"Tôi là người đồn Kháo Sơn của đại đội Hồng Kỳ, chồng tôi là quân nhân thuộc sư bộ XXX, lời anh nói vừa rồi tôi đều đã nghe rõ rồi, mọi việc phải được tra xét rõ ràng, nếu trong sư bộ XXX không ai khớp với điều anh nói, vậy thì anh chính là đang vu khống quân nhân, đây là tội nặng, phải ngồi tù."
Nghe thấy chồng Tần Thanh Man là quân nhân thuộc sư bộ XXX, Chu Bảo Căn hận không thể tự tát cho mình một cái.
Vừa nãy gã ta thuận theo lời Hoàng Uyển Thanh mà tiếp một câu như vậy, gã ta làm sao dám đi sư bộ XXX đối chất, còn không phải là chán sống à.
"Đồng… đồng chí, cô nghe nhầm rồi, tôi…" Chu Bảo Căn vội vã giải thích.
"Tôi nghe nhầm sao?" Ánh mắt Tần Thanh Man lạnh lẽo nhìn Chu Bảo Căn, "Anh hỏi những người xung quanh này một chút, bọn họ cũng nghe nhầm sao, bọn họ có phải cũng nghe thấy vừa rồi anh nói tình nhân của vợ anh là quân nhân không?"
"Tham gia quân ngũ cũng không nhất định phải tham gia ở sư bộ XXX." Chu Bảo Căn cảm thấy trán toát hết cả mồ hôi rồi.
Gã ta không nghĩ tới Tần Thanh Man là người bản địa, cũng không nghĩ tới bối cảnh của Tần Thanh Man lại lớn đến vậy.
Đối với sự gượng ép giải thích của Chu Bảo Căn, ý lạnh trên mặt Tần Thanh Man càng nặng nề, giọng nói cũng nâng lên cao hơn rất nhiều, lớn tiếng chất vấn: "Thế nhưng vừa rồi cô gái này rõ ràng có nói cô ấy đi sự bộ XXX thăm người thân, cô ấy đi tìm anh trai cô ấy!"
"Tôi…" Chu Bảo Căn hoảng rồi.
Đặc biệt lúc nhìn thấy ánh mắt mọi người xung quanh xem mình đều có vẻ không đúng lắm, mắt gã ta bắt đầu lấp loé, có ý muốn lùi lại.
Tần Thanh Man cũng không tính cứ như thế bỏ qua cho Chu Bảo Căn.
Cái mánh khóe này của Chu Bảo Căn trên mạng ở hiện đại đã sớm được nghe nhiều đến thuộc rồi, vừa nãy cô ở trong xe nghe thấy liền hơi nghi ngờ, từ lúc xuống xe đến khi đuổi tới, đủ để cô làm rõ sự thật, cho nên Tần Thanh Man muốn khiến Chu Bảo Căn phải bị trừng trị theo pháp luật.
"Cô gái này vừa nhìn là biết khách mới xuống xe lửa, anh thấy cô ấy không có người thân đi cùng, cũng không có ai đón ở ga nên mới dám dở ra âm mưu thủ đoạn này, hôm nay anh nhất định phải theo chúng tôi lên đồn công an, việc này không điều tra rõ ràng, sau này sẽ vẫn còn những cô gái khác bị hại, có thể là người xa lạ, nhưng cũng có thể là con gái của bất kỳ ai đứng đây, tên này khẳng định ở nơi hẻo lánh vắng người, mới dám làm ra cái chuyện vi phạm pháp luật như này."
"Cô gái, cô có phải có gì nhầm lẫn không?"
Trong đám người có bác gái vừa mới nói chuyện giúp Chu Bảo Căn cảm thấy thực sự khó tin.
Bà ấy không tin mắt mình mù.
"Tôi thật sự không quen biết bọn họ, tôi thật sự mới xuống xe lửa, tối đối với nơi này không hề quen thuộc chút nào." Hoàng Uyển Thanh nước mắt rơi đầy mặt trốn sau lưng Tần Thanh Man.
Cô ấy gắt gao nắm lấy Tần Thanh Man, đây là người duy nhất bằng lòng tin tưởng cô ấy, bằng lòng cứu cô ấy.
"Nói điêu, cô rõ ràng là vợ tôi, nếu mọi người không tin tôi thì cũng không thể không tin một đứa trẻ ba tuổi chứ." Chu Bảo Căn nhìn thấy đứa con trong lòng mẹ già, lập tức lấy nó ôm vào lòng mình.
Cũng đã từng có người nghi ngờ gã ta, nhưng trẻ con là quân bài tốt nhất.
Nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Chu Bảo Căn, nhóm người vây xem dao động không ngừng.