"Cháu bé, nào, nói cho cô nghe, người này là ai, nói thật sẽ có kẹo ăn." Tần Thanh Man lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đối với đứa nhỏ trong ngực Chu Bảo Căn lắc lư, đồng thời một cánh tay chỉ vào Hoàng Uyển Thanh hỏi.
Hứa hẹn ngoài miệng làm sao so được với dụ hoặc của kẹo ngọt thực tế được.
Đứa con của Chu Bảo Căn lập tức hé miệng cười cười, thành thật lắc lắc đầu nói: "Không quen biết."
"Đứa nhỏ chết tiệt này nói luyên thuyên cái gì vậy, đây là mẹ cháu, đến mẹ ruột mà cháu cũng không nhận ra sao?" Trương thị chậm một bước không che kịp miệng cháu trai, chỉ có thể đem cháu trai ôm vào lòng gấp gáp nói chữa cháy.
Đồng thời một tay cảnh cáo cấu mông cháu nội.
Bị Trương thị cấu như vậy, đứa cháu nội không dám nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo trong tay Tần Thanh Man.
Nó nói thật rồi, cô này phải cho nó kẹo chứ.
Hiệu quả Tần Thanh Man muốn đã đạt được rồi, cũng không có nói mà không giữ lời, đưa kẹo trong tay cho đứa bé trong lòng Trương thị.
Đứa bé lập tức giãy dụa bắt lấy kẹo.
Đương nhiên là không bắt được, bị Trương thị ngăn lại rồi.
"Mọi người giúp đỡ bắt hai người này lại, tôi nghi ngờ bọn chúng là mấy kẻ khốn nạn buôn bán phụ nữ." Tần Thanh Man xin trợ giúp từ mấy người xung quanh.
Ở thời đại này nói đến buôn người thì giá trị thù hận của mọi người cũng không cao đến vậy, nhưng nếu nói là bắt khốn nạn, chắc chắn sẽ rất tích cực.
"Mày cái con tiện nhân này nói láo cái gì đó, mày với cái đứa vụng trộm ti tiện này là cùng một giuộc với nhau, chúng mày là muốn chia rẽ cả nhà bọn tao, tao liều mạng với bọn mày."
Mắt thấy đã có người được cổ vũ chuẩn bị tới bắt bọn họ, Trương thị nhanh chóng đặt cháu trai xuống đất, vừa đặt xong liền xông về phía Tần Thanh Man.
Bà ta là tính hy sinh để cho con trai cơ hội chạy thoát.
Chỉ cần ra khỏi thành phố chạy vào trong rừng, con trai bà ta liền an toàn rồi.
Trương thị nghĩ cũng thật đẹp, bà ta cho là bà ta có thể đối phó được Tần Thanh Man, nhưng bà ta đã quên mất vừa rồi Tần Thanh Man ngăn cản cái tay đánh xuống Hoàng Uyển Thanh của Chu Bảo Căn như thế nào rồi.
Tần Thanh Man cũng không xem xét việc Trương thị đã hơn năm mươi tuổi mà "ra chân" lưu tình.
Đã từng học taekwondo, cô liền trực tiếp tung chân đá tới.
Người xấu dù có già thì vẫn là người xấu, không thể nào vì người xấu già rồi mà được đối xử khác biệt được.
Một đá này của Tần Thanh Man cũng rất mạnh, trực tiếp khiến Trương thị bị đá ngã xuống đất cả buổi cũng không đứng dậy nổi, ôm bụng không ngừng kêu đau, cháu trai bà ta bị dọa sợ, nhào vào người Trương thị khóc lớn lên.
Tiếng khóc của một già một trẻ đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Còn có một số nhân viên không hiểu rõ tình hình, vừa ra khỏi nhà ga liền lao qua, bọn họ tới muộn, chỉ trông thấy Tần Thanh Man đá người lớn tuổi kia, sau đó bà lão khóc, đứa bé cũng khóc, nhìn rất là thảm thiết.
"Này, cô làm gì đấy, sao lại đánh người già. "
Từ phía xa có người nhìn không nổi, chỉ vào Tần Thanh Man rồi xông tới.
Nhưng vào lúc này, theo một tiếng "rầm" cực lớn vang lên, Chu Bảo Căn vừa mới chạy ra khỏi đám người đã bị Vệ Lăng phi tới đá bay đi mười mấy mét ngã nhào đến bên cạnh Trương thị.
Sức lực của Vệ Lăng so với Tần Thanh Man là hoàn toàn không giống.
Một cước này đá ra, Chu Bảo Căn trực tiếp nôn ra máu luôn.
Máu này phun ra còn rất thần kỳ, không sai không lệch, phun hết lên mặt Trương thị.
Lần này khiến Trương thị đang giả khóc một nửa liền biến thành khóc thật..
Bà ta xót con trai.
Tại lúc bà ta còn tưởng rằng sẽ có người đứng ra chỉ trích Vệ Lăng, kết quả chẳng những không có ai nói gì Vệ Lăng, mà ngược lại nhóm người còn chủ động tránh ra nhường chỗ.
Lúc này Vệ Lăng một thân quân trang màu xanh lục trên vai còn kiệu theo Sở Sở, đi đường đúng chuẩn phong cách quân nhân.
Vệ Lăng cả người khí thế mãnh liệt cùng với súng ngắn giắt bên hông đã chấn trụ hoàn toàn những người có mặt tại hiện trường.
Đến Hoàng Uyển Thanh cũng bị dọa đến vùi cả đầu vào sau lưng Tần Thanh Man, quá doạ người rồi, đây là người đáng sợ nhất mà cô ấy từng gặp, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể đá người khác bay xa mười mấy mét, này nếu mà đá trên người mình, thì làm gì còn mạng nữa.
"Nhường đường một chút, các đồng chí, làm phiền mọi người nhường đường một chút nào, đồng chí công an đến rồi, ai đúng ai sai sẽ có đồng chí công an giải quyết, nhất định sẽ làm rõ chân tướng." Ngay lúc Hoàng Uyển Thanh sợ hãi không thôi đối với Vệ Lăng, Tiểu Thạch cũng đã dẫn người trong đồn công an đến nơi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Vệ Lăng lại đến muộn hơn Tần Thanh Man.
Đồn công an huyện cách ga xe lửa không xa lắm, Tiểu Thạch lại ngay lập tức lái xe đi, cho nên bọn họ đến vẫn rất nhanh.
Nhìn thấy mấy đồng chí công an mặc đồng phục chuyên dụng, Chu Bảo Căn mắt trợn trắng một cái, trực tiếp ngất xỉu luôn.
Gã ta biết mọi chuyện hỏng thật rồi.
Sớm biết như hôm nay đã không trêu chọc vào Hoàng Uyển Thanh.