"Đồng chí, đồng chí công an, chính là bọn họ, bọn họ cứ nhất định phải bắt tôi đi, nói tôi là con dâu bỏ trốn của nhà bọn họ , tôi có giấy tờ chứng minh, tôi là người Kinh thành, tôi là thanh niên trí thức đến chi viện cho biên cương, tôi thực sự có người thân là quân nhân ở sư bộ XXX."
Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy công an mới yên tâm hoàn toàn, run rẩy lấy ra từ trong ngực giấy tờ chứng minh thân phận của mình.
Vừa nãy cô ấy thật sự không dám lấy giấy tờ chứng minh ra, nếu như bị người khác xé rách thì cô ấy cũng không biết đi đâu mà khóc nữa.
Thêm lần nữa nghe được Hoàng Uyển Thanh tự nói mình là người Kinh Thành, Tần Thanh Man và Vệ Lăng đối mắt nhìn nhau một cái.
Sẽ không phải như bọn họ nghĩ chứ!
Vệ Lăng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần Thanh Man mà thấp thỏm trong lòng, hắn thật sự không quen biết cô gái này, nếu không cũng sẽ không tới bây giờ vẫn chưa nhận ra người ta.
Người dẫn đội của công an tên là Trịnh Tuyết Tùng, anh nhận lấy giấy tờ chứng minh thân phận do Hoàng Uyển Thanh đưa tới để kiểm tra.
Sau một phút liền trả lại hết các giấy tờ chứng minh thân phận cho Hoàng Uyển Thanh.
"Các đồng chí, thông tin thân phận của vị đồng chí Hoàng này là chính xác, cô ấy đúng là hôm nay mới tới Bạch Thành, tôi đã kiểm tra thông tin thân phận và vé xe của cô ấy rồi, chuẩn xác không hề sai." Trịnh Tuyết Tùng dùng uy tín của công an để làm chứng cho Hoàng Uyển Thanh.
Chứng minh như vậy thực sự rất đáng tin, không thể nào làm giả được.
Vừa nghe được Hoàng Uyển Thanh chả có quan hệ gì với Chu Bảo Căn, mấy bác gái vừa nãy còn giúp Chu Bảo chế nhạo Hoàng Uyển Thanh liền đỏ bừng mặt.
Chẳng qua người bây giờ cùng người sau này không giống nhau, rất có tinh thần dám làm dám chịu.
Đỏ mặt, mấy bác gái lúc trước còn móc mỉa châm chọc Hoàng Uyển Thanh tất cả đều hướng Hoàng Uyển Thanh nhận lỗi xin tha thứ, đồng thời còn mạnh mẽ nhổ nước bọt vào hai mẹ con Chu Bảo Căn.
Tất cả là tại hai người này quá xấu xa, thế mà lại lừa lòng tin của mọi người.
"Đồng chí công an, hai người này quá xấu xa rồi, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc, phải thẩm tra thật kỹ, xem còn có nữ đồng chí nào khác bị hại nữa không." Trong nhóm người, mọi người nhớ lại mánh khoé vừa rồi của mẹ con Chu Bảo Căn, không chỉ thấy sợ hãi mà còn cảm thấy kinh khủng.
Đổi góc độ suy nghĩ, nếu như con gái nhà bọn họ gặp phải loại người khốn nạn bại hoại như này có thể trốn thoát được hay không.
Đoán chừng là không thể nào rồi.
"Đồng chí công an, phải nghiêm trị, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị."
Cảm xúc của quần chúng đều bởi vì tội ác của mẹ con Chu Bảo Căn mà cảm thấy phẫn nộ, nếu không phải do mấy đồng chí công an Trịnh Tuyết Tùng nói muốn đem về đồn thẩm tra kỹ lưỡng, mọi người có thể đã nắm tuyết ném chết mẹ con nhà Chu Bảo Căn rồi, dù cho có công an ngăn cản, mẹ con Chu Bảo Căn cũng vẫn bị quần chúng đang phẫn nộ lén lút đá cho rất nhiều cái.
Mấy người công an như Trịnh Tuyết Tùng cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Người xấu đụng chúng điểm phẫn nộ của quần chúng, ít nhất cũng phải để mọi người phát tiết lửa giận một chút.
Công an ở thời đại này chính là đáng yêu như vậy đó.
Tại lúc mọi người đang nhường chỗ cho mấy đồng chí công an Trịnh Tuyết Tùng áp giải người xấu đi, phía ngoài đoàn người đột nhiên có một người xông ra.
Là một người phụ nữ tóc tai bù xù.
Quần áo trên người phụ nữ rách nát, gầy đến trơ xương, trên mặt xương gò má nhô lên, chỉ có một đôi mắt sáng long lanh, mang theo lửa giận rực cháy, "Đồng chí công an, tôi muốn tố cáo Chu Bảo Căn giam giữ thanh niên trí thức trái phép, cưỡng h.i.e.p thanh niên trí thức, tôi còn muốn tố cáo Trương thị trợ giúp phạm tội, là đồng phạm."
Người phụ nữ này tên là Mã Tú Oánh, chính là người được gọi là con dâu chạy trốn từ Chu gia.
Nghe thấy lời Mã Tú Oánh nói, lại nhìn thấy dáng vẻ bị hành hạ không ra hình người của Mã Tú Oánh, bất kể là những người công an như Trịnh Tuyết Tùng, hay quần chúng vây xem, sự phẫn nộ đối với mẹ con Chu Bảo Căn đều lên tới cực điểm.
"Súc sinh này, bọn mày thật đáng chết!"
Vô số cái chân đạp tới mẹ con nhà Chu Bảo Căn.
Hoàng Uyển Thanh đứng từ xa nhìn tới Mã Tú Oánh, bỗng nhiên rùng mình một cái, sau đó nắm chặt lấy cánh tay Tần Thanh Man.
Cô ấy liên tưởng đến chính mình.
Nếu như không có Tần Thanh Man cứu cô ấy, cô ấy có thể cũng sẽ có số phận giống với Mã Tú Oánh rồi.