Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180 - Bị "Ăn Vạ" Rồi 3

Chương 180 - Bị "ăn vạ" rồi 3
Chương 180 - Bị "ăn vạ" rồi 3

Ánh mắt Trịnh Tuyết Tùng nhìn Tần Thanh Man có sự hổ thẹn, nhưng vẫn cam kết một cách rõ ràng với Tần Thanh Man, "Đồng chí, là do chúng tôi làm việc thất trách mới tạo thành sự việc tồi tệ như này, cô yên tâm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ phản ánh với cấp trên, chắc chắn sẽ ngăn chặn không để sự việc như vậy xảy ra thêm lần nữa."

"Cảm ơn anh."

Câu cảm ơn này của Tần Thanh Man là đại diện cho đông đảo các cô gái lên tiếng.

Con gái yếu đuối, vốn dĩ cần phải được bảo vệ nhiều hơn.

"Không… không có gì." Trịnh Tuyết Tùng được cảm ơn đỏ cả mặt, anh cảm thấy thẹn với câu cảm ơn này của Tần Thanh Man, đây vốn dĩ là chức trách công việc của bọn họ, lại bởi vì đối đãi nghiêm túc mà nhận được sự cảm ơn, thật sự có chút châm chọc.

Hoàng Uyển Thanh đi theo bên cạnh Tần Thanh Man tai nghe mắt thấy Tần Thanh Man thuyết phục Mã Tú Oánh như thế nào, lại thấy cô cùng đồng chí công an giao tiếp như thế nào, bên trong đôi mắt to tròn đều là sự sùng bái.

Vô cùng giống ánh mắt của fan hâm mộ thời hiện đại.

Khiến cả người Tần Thanh Man suýt chút nữa nổi hết cả da gà.

"Tôi tên là Hoàng Uyển Thanh, còn cô?" Có thể do Tần Thanh Man đã cho Hoàng Uyển Thanh đủ cảm giác an toàn, Hoàng Uyển Thanh liền nhỏ giọng chủ động giới thiệu bản thân.

"Tần Thanh Man." Đối với sự bày tỏ thiện chí của Hoàng Uyển Thanh, Tần Thanh Man bình tĩnh đáp lại.

"Tôi năm nay 23 tuổi." Ánh mắt Hoàng Uyển Thanh nhìn về phía Tần Thanh Man mang theo sự mong chờ.

Tần Thanh Man không biết Hoàng Uyển Thanh đang mong chờ cái gì, những vẫn thuận theo đối phương mà tiết lộ thông tin của mình, "Tôi năm nay 20 tuổi." Cơ thể này của cô đúng thực đang ở tuổi này, không phải lời nói dối.

"Vậy tôi lớn hơn cô rồi!"

Ánh mắt Hoàng Uyển Thanh càng sáng hơn.

"Ừm, đồng chí Hoàng Uyển Thanh." Tần Thanh Man mới không rập khuôn như vậy, muốn để cô gọi chị á, không có cửa đâu.

Hoàng Uyển Thanh thấy Tần Thanh Man không nhận thân, tiếc nuối mất một giây liền đưa ra đề nghị, "Đồng chí Tần, tôi có thể gọi cô là Thanh Man không?"

"Không thể!"

Trả lời Hoàng Uyển Thanh không phải Tần Thanh Man, mà là Vệ Lăng đang kiệu Sở Sở trên vai.

Vệ Lăng bởi vì tránh hiềm nghi mà vẫn luôn không lên tiếng, nhưng không nói gì không có nghĩa là tai hắn có vấn để, bất kể là Tần Thanh Man cùng mấy người Trịnh Tuyết Tùng nói chuyện, hay là giao lưu cùng Hoàng Uyển Thanh hắn đều nghe rất rõ ràng.

Lúc này nghe thấy Hoàng Uyển Thanh cư nhiên "được voi lại còn đòi Hai Bà Trưng", hắn cảm thấy bất mãn rồi.

Trong lòng Vệ Lăng bắt đầu có cảm giác nguy cơ.

Một người ngoài như Hoàng Uyển Thanh dựa vào đâu mà có thể xưng hô thân mật như thế với vợ mình chứ.

Hoàng Uyển Thanh vốn đang đầy cõi lòng mong chờ Tần Thanh Man trả lời, kết quả lại chỉ đợi được sự bác bỏ của Vệ Lăng, Vệ Lăng vừa nói xong, cả người cô ấy ngay lập tức rụt lại sau lưng Tần Thanh Man, hai tay đang ôm lấy Tần Thanh Man cũng không ngừng run rẩy.

Cô ấy sợ Vệ Lăng, rất sợ, Vệ Lăng là người đàn ông hung dữ nhất mà cô ấy từng gặp.

Không phải nói vẻ ngoài hung dữ, mà là khí thế hung hãn.

Vệ Lăng:.. Cô gái này không phải quá nhát gan rồi đấy chứ.

Tần Thanh Man vô cùng ngạc nhiên, nhìn từ phản ứng của Hoàng Uyển Thanh, không giống như là quen biết Vệ Lăng, không phải nói người ta từng xem qua ảnh của Vệ Lăng rồi sao, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến đây, Tần Thanh Man liếc mắt nhìn Tần Thanh Man một cái.

Vệ Lăng chột dạ chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Xung quanh toàn là người, Tần Thanh Man cũng không tiện làm rõ với Vệ Lăng đây là tình huống gì, mà trừng mắt với Vệ Lăng một cái, nhàn nhạt nói: "A Lăng, anh đừng hù dọa đồng chí Hoàng Uyển Thanh." Trong lời nói còn ẩn ý cảnh cáo.

Khí tức của Vệ Lăng càng lạnh hơn.

Vợ hắn vì một người ngoài mà trách hắn!

Càng quan trọng hơn là, hắn không hề dọa người, đều tại cái người tên Hoàng Uyển Thanh này quá nhát gan!

Hoàng Uyển Thanh dường như cũng cảm nhận được nỗi niềm oán hận của Vệ Lăng, lập tức khoát tay giải thích cho Vệ Lăng, "Không, không có, Thanh… Thanh Man, vị đồng chí này không có dọa tôi, thật xin lỗi, đây là vấn đề tính cách của bản thân tôi."

Mặc dù Tần Thanh Man không đáp ứng cô ấy xưng hô như thế nào, nhưng bản thân cô ấy vẫn đem hai chữ Thanh Man gọi đến hết sức thuần thục.

Tần Thanh Man cảm giác được Hoàng Uyển Thanh không có ý xấu nên cũng thuận theo ý cô ấy.

Dù sao đặt tên cũng là để cho người khác gọi.

Về phần Vệ Lăng, Tần Thanh Man có chút đau đầu, sao cô lại cảm thấy được mùi ghen tuông thoang thoảng.

Vệ Lăng thế mà lại đi ghen với chính đối tượng xem mắt gia đình sắp xếp cho, chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ thế nào ấy.

Đồn công an huyện cách ga xe lửa không xa lắm, mấy người công an Trịnh Tuyết Tùng có sự giúp đỡ của quần chúng, chỉ mất một lúc đã áp giải được mẹ con nhà Chu Bảo Căn về đồn rồi.

Bình Luận (0)
Comment