Công an trực ca ở đồn nghe xong tội trạng của hai mẹ con Chu Bảo Căn, lập tức đem người nhốt vào phòng giam, sau đó Trịnh Tuyết Tùng tự mình dẫn Hoàng Uyển Thanh đi lấy lời khai, Tần Thanh Man đi cùng.
Vệ Lăng không có việc gì chỉ có thể dẫn Sở Sở đi đến Cục dân chính cách đó không xa.
Hắn phải tìm hiểu thật kỹ chuyện hôn nhân ở thời đại này.
Hoàng Uyển Thanh lấy lời khai cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nửa giờ đã kể lại rõ ràng hết toàn bộ tiền căn hậu quả, cẩn thận kiểm tra lại bản ghi lời khai, Trịnh Tuyết Tùng nhịn không được nhắc nhở một câu, "Đồng chí Hoàng, về sau khi đi đến nơi xa lạ tốt nhất phải kết bạn mà đi cùng nhau, đất nước chúng ta mặc dù không đến mức khắp nơi đều có người xấu, nhưng lòng phòng bị người khác không thể không có được."
"Vâng, đồng chí Trịnh nói đúng, tôi nhận định sẽ tiếp thu dạy bảo."
Hoàng Uyển Thanh ngoan ngoãn nhận sai.
"Con gái nhất định phải biết tự bảo vệ lấy mình, về sau gặp phải trường hợp như thế này thái độ phải cứng rắn lên, khóc không có tác dụng gì, thái độ của cô không cứng rắn cho nên mấy người khác không rõ chuyện gì xảy ra cũng không tiện giúp đỡ, cô đừng trách mọi người không giúp cô, vụ án lần này xác thực rất có tính lừa đảo." Trịnh Tuyết Tùng tiếp tục khuyên răn.
"Đồng chí Trịnh, tôi biết rồi." Trong mắt Hoàng Uyển Thanh đều là nghĩ đến mà sợ.
Đồng thời cũng càng thêm sùng bái Tần Thanh Man.
Cô ấy hy vọng có một ngày mình cũng có thể bình tĩnh lạnh đạm giống như Tần Thanh Man vậy.
Trịnh Tuyết Tùng thấy Hoàng Uyển Thanh thật sự nghe vào tai những lời mình nói, cuối cùng mới nói thêm một câu, "Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, đối với loại tình huống kia cô nên để quần chúng giúp cô báo công an, người xấu thông thường khi nghe đến công an đều sẽ sợ hãi."
Hoàng Uyển Thanh đỏ mặt.
Tần Thanh Man không thể không nói một câu công bằng cho Hoàng Uyển Thanh, "Đồng chí Trịnh, chỉ có thể nói người xấu thực sự quá gian xảo, đồng chí Hoàng Uyển Thanh lúc đó đã xin mọi người báo công an rồi, nhưng bởi vì thủ thuật nói chuyện của bọn người xấu, mà quần chúng lựa chọn tin tưởng bọn chúng, cho rằng Hoàng Uyển Thanh là người phụ nữ lẳng lơ thay lòng đổi dạ."
Lần này đến lượt Trịnh Tuyết Tùng đỏ mặt.
"Thật xin lỗi, đồng chí Hoàng Uyển Thanh, là do chúng tôi quản lý trật tự chưa tốt, gây ra rắc rối cho cô, tôi xin thay mặt các đồng chí công an xin lỗi cô." Trịnh Tuyết Tùng đứng dậy làm kính lễ với Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh luống cuống tay chân đứng lên, cả mặt đỏ bừng, "Đồng chí Trịnh, chuyện không liên quan đến các anh, không… không cần xin lỗi đâu."
"Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, cần phải xin lỗi chứ, nếu không phải đồng chí Tần Thanh Man thông minh, có lẽ lúc chúng tôi đuổi tới nơi…" Trong lòng Trịnh Tuyết Tùng vô cùng nặng nề.
Anh quyết định rồi, nhất định phải tăng cường tuần tra đối với nơi có số lượng người ra vào nhiều như ga xe lửa này.
Hoàng Uyển Thanh lại lần nữa bị những lời chưa nói ra của Trịnh Tuyết Tùng làm cho sợ hãi, vô thức ôm chặt lấy cánh tay Tần Thanh Man.
Trong đầu cũng xuất hiện dáng vẻ của Mã Tú Oánh.
"Đừng sợ, người xấu đều đã bị bắt rồi, không có chuyện gì nữa đâu." Tần Thanh có thể cảm giác được nguyên nhân do đâu Hoàng Uyển Thanh sợ hãi, chỉ có thể cố gắng hết sức trấn an.
Nhớ lại dáng vẻ thảm hại của Mã Tú Oánh, Hoàng Uyển Thanh bỗng nhiên vô cùng khó chịu, không chỉ là vì chính mình cảm thấy sợ hãi, cũng là vì Mã Tú Oánh, và những "Mã Tú Oánh" có khả năng chưa được biết đến khác mà cảm thấy khó chịu, "Thanh Man, nếu những cô gái khác gặp phải loại người xấu như này phải làm thế nào đây!"
Đối với loại chuyện này, ở hiện đại đã sớm có biện pháp giải quyết.
Người xấu sở dĩ dám trắng trợn làm việc xấu, là do lợi dụng những lúc các cô gái một thân một mình, cùng với quần chúng không hiểu rõ mọi chuyện, cái chính là ở sự chênh lệch thời gian, chỉ cần kịp thời báo công an là có thể tránh khỏi sự tổn hại.
Tần Thanh Man nhớ tới ở hiện đại cũng không ít cô gái, trẻ em từng bị lừa như thế này, nghĩ một lúc, nói: "Kỳ thật đối với chuyện này muốn phá giải cũng dễ dàng thôi."
"Đồng chí Tần, như thế nào vậy?"
Trịnh Tuyết Tùng thật sự đau đầu nghĩ làm thế nào để phá giải chiêu trò này của đám người xấu, nghe thấy lời Tần Thanh Man nói, ánh sáng trong mắt anh cũng không hề ít hơn Hoàng Uyển Thanh.
Tần Thanh Man tính thông qua Trịnh Tuyết Tùng để phổ biến rộng rãi các cách thức phá giải rút ra được từ những án lệ giống như này ở hiện đại, để càng nhiều người biết được đối với dạng lừa đảo kiểu này cần phòng trừ như thế nào, chau chuốt suy nghĩ một chút, nói ra biện pháp.
"Thông thường khi gặp phải loại người xấu này không có khả năng chỉ có một người đơn lẻ, bọn chúng có đồng bọn, có thể là hai ba người, cũng có thể là bảy tám người, tục ngữ đã nói, lời nói dối mà nhiều người nói cũng sẽ như "Tam nhân thành hổ"[1] vậy."
[1]“Tam nhân thành hổ” (三人成虎) là câu tục ngữ đề cập đến việc người ta dần dần sẽ chấp nhận thông tin vô lý nào đó nếu nó được nhiều người lặp lại.