"Đúng vậy, chính là như thế, tôi cũng không nghĩ tới một đứa nhỏ ba tuổi lại có thể vì một viên kẹo mà nói dối." Người đích thân trải qua sự việc như Hoàng Uyển Thanh là có quyền lên tiếng nhất, ngay lập tức tán thành lời Tần Thanh Man nói.
Tần Thanh Man vỗ vỗ bờ vai run run của Hoàng Uyển Thanh, nói tiếp: "Gặp phải loại chuyện như này không cần thiết phải cùng đối phương tranh luận, bởi vì bất kể cô tranh luận cái gì họ cũng đều có cách nói để chặn họng cô, cách thức chính xác nhất là làm ầm ĩ mọi chuyện lên."
"Làm ầm ĩ lên?"
Trịnh Tuyết Tùng cùng Hoàng Uyển Thanh trăm miệng một lời hỏi.
"Đúng vậy, làm ầm ĩ lên, là cái kiểu làm ầm ĩ đến mức bắt buộc phải có công an ra mặt mới có thể giải quyết được vấn đề, chỉ cần công an có mặt ở hiện trường, người xấu không có chỗ che giấu, cho dù có nhiều mánh lới hơn nữa thì trước mặt công an cũng vô dụng thôi, giả không thể nào thành thật được." Đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất được đời sau thống kê ra.
Hoàng Uyển Thanh rất thông minh, nghĩ nghĩ, rồi nói: "Ý của Thanh Man chính là cùng người xấu náo loạn không có tác dụng, phải kéo cả quần chúng vây xem vào cùng, càng nhiều người tham gia thì sẽ càng an toàn."
"Đúng vậy, đem chuyện của một người biến thành chuyện của cả đám, dính dáng đến quan hệ lợi ích, ai dám kéo người đi thì chính là chột dạ, sẽ bị đánh." Tần Thanh Man tán thưởng nhìn Tần Thanh Man một cái.
Cô gái này lá gan không tính lớn, nhưng đầu óc vẫn dùng được.
Trước đó bị mẹ con Chu Bảo Căn nắm mũi dắt đi chắc là do nhất thời bị doạ cho mơ màng.
"Hiểu rồi, Thanh Man, cô thông minh quá." Hoàng Uyển Thanh hiểu được toàn bộ ý của Tần Thanh Man liền dùng sức ôm lấy cô, cô ấy cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà mình đã học được rất nhiều thứ.
Tần Thanh Man cười cười, không giành công, nhưng cũng không tự coi nhẹ bản thân.
"Đồng chí Tần, đề nghị cô đưa ra vô cùng hữu dụng, thật sự rất cảm ơn cô." Trịnh Tuyết Tùng đứng dậy, vô cùng trịnh trọng làm kính lễ với Tần Thanh Man, cấp bậc của anh có hạn, không đại diện được cho cả đồn công an huyện.
"Đồng chí Trịnh, hy vọng đồn công an có thể ở những nơi có dòng người qua lại đông đảo như trạm xe hơi, ga xe lửa tuyên truyền nhiều một chút, để tránh thêm những đồng chí khác bị mắc bẫy, cũng ngăn chặn những hành vi phạm pháp kiểu này xuất hiện thêm lần nữa." Tần Thanh Man mong chờ nhìn Trịnh Tuyết Tùng.
"Đồng chí Tần, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức." Trịnh Tuyết Tùng chân thành đảm bảo.
Nói chuyện đến đây chính thức kết thúc.
Nhân lực ở đồn công an huyện có hạn, mỗi người đều rất bận rộn, Tần Thanh Man cũng biết Trịnh Tuyết Tùng bận nhiều việc, gật nhẹ đầu, chuẩn bị đưa Hoàng Uyển Thanh rời đi.
Dù sao cũng đã để lại thông tin địa chỉ rồi, nếu thật sự có chuyện gì đồn công an huyện cũng có thể kịp thời thông báo tới.
Tại lúc Trịnh Tuyết Tùng đang nhìn theo Tần Thanh Man cùng Hoàng Uyển Thanh đi ra khỏi văn phòng, một nữ công an vội vã đi tới, nhìn thấy Tần Thanh Man lập tức thở phào một hơi, "Đội trưởng."
"Có chuyện gì?" Trịnh Tuyết Tùng hỏi.
"Đội trưởng, đồng chí Mã Tú Oánh muốn gặp vị đồng chí Tần này một chút." Nữ công an đem ánh mắt chuyển đến trên người Tần Thanh Man.
Chuyện chồng Tần Thanh Man là quân nhân cả đồn công an huyện bọn họ đều biết, nên vô cùng yên tâm để Tần Thanh Man đi gặp nhân chứng.
"Mã Tú Oánh?" Trong đầu Tần Thanh Man xuất hiện bóng dáng của Mã Tú Oánh, cô đại khái đoán được vì sao đối phương muốn gặp mình.
"Đồng chí Tần, cô xem?"
Trịnh Tuyết Tùng có chút ngại, dù sao thì Tần Thanh Man cũng không phải người của đồn công an bọn họ.
"Không có việc gì, đồng chí Trịnh, tôi đi gặp đồng chí Mã Tú Oánh." Tần Thanh Man vốn cũng không quá yên tâm cho cô ấy, đi gặp cũng tốt.
"Vậy vất vả đồng chí Tần rồi." Trịnh Tuyết Tùng thở phào một hơi.
Hoàng Uyển Thanh ôm chặt tay Tần Thanh Man không muốn thả ra, nhưng nghĩ tới dáng vẻ thảm hại của Mã Tú Oánh, cuối cùng cũng buông tay, mặc dù buông tay ra, nhưng ánh mắt nhìn về phái Tần Thanh Man vô cũng lưu luyến không nỡ, đặc biệt giống chim non rời tổ.
Tần Thanh Man chỉ có thể cảm thán trong lòng không biết gia đình hạnh phúc như thế nào mới có thể nuôi ra một cô gái có tính cách như Hoàng Uyển Thanh thế này.
Cô gái như này đến biên cương chi viện nếu không có người quan tâm chăm sóc, thật sự không biết là hoạ hay là phúc nữa.
Tần Thanh Man lần nữa gặp lại Mã Tú Oánh là ở phòng nghỉ.
Người phụ nữ gầy yếu có chút thay đổi, tóc đã được chải chuốt, buộc lại gọn gàng, quần áo rách rưới cũng đã được đổi rồi, đổi thành quần áo do công an cung cấp, áo khoác ấm áp khoác trên người, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ mặc dù trời đông giá lạnh, nhưng bầu trời lại rất xanh, xanh đến mức trong lòng thanh thản.