Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186 - Ngày Đầu Kết Hôn Đã Phải Xa Nhau 1

Chương 186 - Ngày đầu kết hôn đã phải xa nhau 1
Chương 186 - Ngày đầu kết hôn đã phải xa nhau 1

"Chị Uyển Thanh ơi, chị đừng sợ, điều này là kiến thức cơ bản ở đây, bình thường khi có nhân viên ở bên ngoài đến mọi người sẽ phổ cập tri thức ngay." Sở Sở ngẩng đầu nhìn Hoàng Uyển Thanh, cậu rất thích Hoàng Uyển Thanh có vẻ ngoài xinh đẹp lại vừa nhát gan này.

"Cảm… cảm ơn."

Hoàng Uyển Thanh ngại nói với Sở Sở là mình bị dọa cho sợ hãi rồi, sau khi nói cảm ơn liền khắc thật sâu kiến thức cơ bản mà hai chị em Tần Thanh Man mới phổ cập cho vào trong đầu.

"Đúng rồi, chị Uyển Thanh ơi, khi tuyết lớn đến ngập núi không phải chỉ cần giữ ấm cơ thể mà còn phải giữ ấm cả tai với mũi nữa đấy." Sở Sở tiếp tục nói cho Hoàng Uyển Thanh những kiến thức sinh hoạt cơ bản của bọn họ nơi đây, đồng thời kéo Hoàng Uyển Thanh đến bên cạnh bếp lò để sưởi ấm.

Tần Thanh Man nhìn Sở Sở đang trò chuyện với Hoàng Uyển Thanh, rửa tay xong liền cùng Vệ Lăng đi chuẩn bị cơm tối.

Về phần Tiểu Thạch, sớm đã đến bên giếng múc nước rửa tay rồi, không chỉ có rửa tay mà còn giúp đỡ rửa dưa chua, khoai tây, hành lá và tỏi tươi.

Hoàng Uyển Thanh đến nhà Tần Thanh Man rồi liền yên tâm hơn rất nhiều, cho dù không ôm cánh tay Tần Thanh Man cũng không còn cảm thấy sợ hãi bất an nữa, lúc này nghe Sở Sở nói, tinh thần đều bị Sở Sở thu hút, hiếu kỳ nói: "Hoá ra ở chỗ mọi người cũng phải giữ ấm tai với mũi."

Trong lúc nói chuyện cô ấy đưa tay lên sờ sờ tai với mũi.

Mặc dù trước đó ở trên xe không có gió gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được tai với mũi đều lạnh băng.

"Chị Uyển Thanh, về sau ở bên ngoài chị đừng dùng sức kéo tai với vắt mũi nhá." Sở Sở cười nhìn Hoàng Uyển Thanh.

Hoàng Uyển Thanh cứ cảm thấy nụ cười của đứa nhỏ có chút ẩn ý khác: "Tại sao vậy?"

"Sẽ bị đông cứng đến rụng mất đấy." Sở Sở đưa tay lên cố ý kéo kéo tai mình: "Trời lạnh, thịt trên tai đều bị cứng đến giòn, nếu dùng sức kéo mạnh quá, có thể trực tiếp kéo rơi luôn, trước kia ở chỗ bọn em có thanh niên trí thức từ nơi khác đến không biết điều này nên đã kéo rụng mất tai đấy."

Tay Hoàng Uyển Thanh lập tức thành thật đặt trên đầu gối, không dám tiếp tục động nữa.

"Chị Uyển Thanh, em không dọa chị đâu, đây là chuyện thực sự đã xảy ra đấy, thời điểm trời cực lạnh không được ở bên ngoài vắt mũi, cho dù là chảy nước mũi cũng không được vắt, nếu không vắt mũi rồi sau này không gả chồng được nữa đâu." Sở Sở nhìn Hoàng Uyển Thanh với ánh mắt hết sức nghiêm túc.

Cậu là thực sự đang phổ cập kiến thức cơ bản để sinh sống ở đây cho Hoàng Uyển Thanh.

"Chị… chị nhớ kĩ rồi!" Hoàng Uyển Thanh cố gắng hít thở, cô ấy lại cảm thấy được sự nguy hiểm của vùng đất cực lạnh này.

Một bên khác, Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng đang nấu cơm ở nhà bếp.

Hôm nay nhà đông người, lại dùng nồi nấu trên bếp lò thì sẽ bị nhỏ, cho nên hai người đến nhà bếp đun bếp lớn.

Nồi to đặt trên bếp lớn, lửa cháy cũng mạnh, nấu cơm sẽ càng nhanh hơn.

Giờ này cho dù nấu cơm hay làm bánh bao cũng đều không kịp ủ bột, Tần Thanh Man dứt khoát chọn nấu cơm.

Trước đó nhà mấy thím trả cho bọn họ một ít gạo, thêm nữa khi tặng thịt cho mấy nhà Trịnh An Quốc bọn họ cũng gửi lại cho chút gạo với mì, chỗ gạo này cộng lại cũng đủ nấu một bữa cơm rồi.

"Thêm chút lương thực khác đi."

Vệ Lăng nhìn thấy Tần Thanh Man lấy ra đều là gạo, liền có chút không nỡ.

Nhiều người như vậy, gạo nhà hắn chỉ ăn một bữa là có thể hết rồi, mà ăn hết rồi thì vợ với em trai vợ hắn làm gì còn gạo trắng để ăn nữa.

Có lẽ cảm thấy lời này của mình biểu hiện có chút keo kiệt, Vệ Lăng giải thích: "Cô ấy từ Kinh Thành đến, đừng nói là cơm trắng, cho dù là mì trắng (phân biệt với mì ngũ cốc bọn Tần Thanh Man hay ăn) chắc chắn cũng ăn thường xuyên rồi, em cho cô ấy ăn cơm tẻ thì không biểu lộ được đặc sắc nơi đây của chúng ta được, làm cơm độn đi, cô ấy chịu được khổ thì có thể ăn hết cơm độn, nếu không chịu được thì sớm muộn gì cũng phải quay trở về thôi, không cần phải vì cố ý chăm sóc cô ấy mà nấu cơm trắng đâu."

Tần Thanh Man nghĩ một lúc thấy Vệ Lăng nói cũng có lý.

Đồn Kháo Sơn nghèo khó, đến nhà bí thư thôn Trịnh An Quốc cũng không thể ngày nào cũng gạo trắng mì trắng được, giống như nhà họ Tần bọn họ, một năm cũng chỉ ăn được mấy bữa cơm tẻ thôi, hôm nay đúng thật không nên vì đãi khách mà nấu hết gạo trong nhà được.

"Chị dâu, cơm độn là ngon lắm rồi, sư bộ bọn em cũng thường xuyên ăn cơm độn, cơm độn ở chỗ đó của chúng em chính là đồ ăn cực kỳ ngon đó."

Tiểu Thạch đang ngồi xổm nhóm lửa trước bếp cũng chen miệng nói một câu.

"Được, vậy liền nghe mấy người, làm cơm độn đi " Tần Thanh Man biết nghe lời phải mà chấp thuận đề nghị.

Bình Luận (0)
Comment