Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187 - Ngày Đầu Kết Hôn Đã Phải Xa Nhau 2

Chương 187 - Ngày đầu kết hôn đã phải xa nhau 2
Chương 187 - Ngày đầu kết hôn đã phải xa nhau 2

Ra ngoài cả một ngày, mặc dù không phải làm việc gì tiêu tốn thể lực, nhưng đi một ngày vẫn khiến Tần Thanh Man cảm thấy được mệt mỏi.

Đoán chừng là do cơ thể vẫn chưa được dưỡng tốt lại.

Cơm tối cô cũng không nấu quá phức tạp, Vệ Lăng sức lớn, thái thịt lợn rừng đông lạnh cũng không khó chút nào, thậm chí còn thái đến miếng nào miếng nấy độ dày rất đều nhau.

Nhiều người, cho nên Tần Thanh Man quyết định làm một nồi lớn thịt ba chỉ xào với dưa chua và tỏi tươi.

Miếng thịt rộng bằng hai ngón tay rất dễ chín, dầu nóng cho ớt vào xào khô, sau khi ớt dậy hương Tần Thanh Man cho thịt thái miếng vào nồi xào, thêm xì dầu để lên màu, thêm muối ăn cho đậm vị, sau đó bỏ dưa chua vào, cuối cùng khi bắc nồi thì bỏ thêm tỏi tươi xanh mướt.

Tần Thanh Man không dùng bát đĩa để bày đồ ăn mà trực tiếp dùng nồi sắt nhỏ trên bếp lò để đựng.

Như này cũng giống như một kiểu ăn lẩu khác, chờ đến khi đồ ăn trong nồi ăn gần hết còn có thể cho thêm khoai tây, giá đỗ vào xào khô.

Món chính đã xào xong, Tần Thanh Man lại thái thêm một ít dồi kho, gan lợn kho, sau đó chuẩn bị ăn cơm.

Từ cái lúc thịt ba chỉ được xào chín, Tiểu Thạch nhóm bếp đã mạnh mẽ nuốt nước miếng rồi.

Cậu ấy rốt cuộc cũng tin lời mấy người Đỗ Hoành Nghị nói, vợ của Vệ đoàn trưởng nấu ăn quá giỏi rồi.

Đồ ăn rõ ràng do chính mắt cậu ấy nhìn thấy quá trình nấu, trình tự xào cũng không khác mấy so với sư phụ nấu ăn trong nhà ăn ở sư bộ, nhưng món ăn do Tần Thanh Man nấu ra không chỉ hương sắc đầy đủ, mà còn khiến "con sâu háu ăn" trong bụng cậu ấy không ngừng giãy dụa.

Thơm quá, thật sự quá thơm rồi.

Thơm đến mức bụng cậu ấy không ngừng kêu ùng ục.

Tiểu Thạch bị tài nghệ nấu ăn của Tần Thanh Man làm cho thèm ăn đến khó chịu, Hoàng Uyển Thanh ở gian chính cũng bị mùi thơm ngào ngạt của thức ăn làm cho kinh ngạc.

Điều kiện trong nhà cô ấy khá tốt, người nhiều, người làm việc cũng nhiều, lương thực không tính là thiếu, thường xuyên được ăn thịt, nhưng cô ấy trước giờ chưa từng được ăn món nào thơm như vậy, hương thơm nức mũi, một cô gái như cô ấy còn suýt chút nữa muốn đưa tay lên lau khoé miệng.

Cô ấy lo nước miếng sẽ chảy ra khỏi miệng.

"Các đồng chí, ăn cơm nào." Tần Thanh Man bưng một cái nồi ra, dưới ánh đèn món thịt ba chỉ xào dưa chua tỏi tươi toả sáng bóng loáng.

Vệ Lăng thì bưng theo nồi cơm độn khá là nặng.

Về phần Tiểu Thạch, cậu ấy bưng một lượng rất nhiều khoai tây, giá đỗ đã được cắt gọn gàng, những món này đợi đến khi đồ ăn trong nồi gần hết liền cho vào xào lên, cứ xào khô như vậy chất béo sẽ ngấm vào tạo ra hương vị khác biệt cho món ăn, ăn ngon cực kì.

"Em đi lấy bát đũa đây."

Sở Sở vô cùng nhanh nhẹn chạy vào bếp, cậu không đợi được muốn ăn ngay rồi.

Kết quả vào bếp lại thấy được mấy đĩa thức ăn nguội đã được Tần Thanh Man thái sẵn, dồi lợn, gan lợn mặc dù đã lạnh rồi, nhưng bưng đến gian chính đặt bên cạnh bếp lò, nhiệt độ ấm lên một lúc là nước sốt dồi kho, gan kho có thể tan chảy ra, khi đó hương vị mới là ngon thực sự.

"Sở Sở bưng thức ăn đi, để anh lấy bát đũa cho."

Đặt nồi cơm xuống xong Vệ Lăng lại nhanh chóng quay lại bếp.

Hôm nay có nhiều người ăn cơm, một mình Sở Sở không cầm được nhiều bát như vậy, hắn cũng không yên tâm để Sở Sở cầm nhiều như thế, đứa nhỏ làm đổ bát là chuyện nhỏ, khiến cậu bé bị thương mới thực sự không đáng.

Sở Sở trước mặt Vệ Lăng cũng rất ngoan, nghe lời Vệ Lăng ngoan ngoãn bưng đĩa ra ngoài.

Kết quả là cậu vừa mới hai tay bưng đĩa gan lên, Vệ Lăng đã nhấc đĩa dồi lên, trên tay bên kia vẫn còn cầm theo một chồng bát đũa.

"Anh rể, anh giỏi quá đi." Sở Sở lập tức lộ ra ánh mắt sùng bái.

"Sau này Sở Sở cũng có thể giỏi giống như anh rể vậy." Đối với hai chữ "anh rể" nói ra từ miệng mình, Vệ Lăng vẫn có chút ngại ngùng.

"Vâng vâng, về sau em nhất định cũng có thể giỏi giống như anh rể vậy, đến lúc đó em sẽ bảo vệ chị gái và anh rể." Sở Sở hứa hẹn nuôi chí lớn.

Vệ Lăng vì ý chí lớn lao của đứa nhỏ mà nở nụ cười hài lòng.

Đứa nhỏ có tâm thái như vậy là vô cũng hiếm có, xứng đáng được khích lệ, Vệ Lăng thực tế cũng đã mở lời cổ vũ, bạn nhỏ được cổ vũ đến cả người nóng rực, khí huyết dâng trào, nếu không phải vẫn chưa ăn cơm, đoán chừng còn có thể ra ngoài chạy một vòng.

Vệ Lăng trầm mặc.

Hằn bình thường không biết khen người khác như thế nào, không nghĩ tới khen một cái lại có hiệu quả tốt như vậy .

Tần Thanh Man theo sau đến đỡ đồ cho hai người.

Đồ đạc đều đã được Vệ Lăng và Sở Sở cầm xong xuôi hết, Tần Thanh Man chỉ tiếp nhận mấy đôi đũa trong tay Vệ Lăng, nhân lúc Sở Sở đang vui sướng vén rèm đi ra gian chính, Tần Thanh Man chậm lại mấy bước kéo lấy cánh tay Vệ Lăng.

Cô vẫn không làm rõ được tại sao Hoàng Uyển Thanh đối mặt với Vệ Lăng mà vẫn không nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment