"Tôi biết chứ." Tần Thanh Man nghiêng người ôm lấy Hoàng Uyển Thanh, sau đó nói ra chuyện người nhà họ Vệ sắp xếp đối tượng xem mắt đến Bạch Thành.
Hoàng Uyển Thanh nghe xong Tần Thanh Man nói như vậy cũng đã làm rõ được ngọn nguồn tất cả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tức giận đến đỏ bừng, "Chị họ quá xấu xa rồi, chẳng trách lúc chị ấy đổi nơi đi làm việc với tôi lại dặn đi dặn lại tôi nhất định không được nói với người trong nhà, nói là nếu người trong nhà biết được sẽ không cho tôi đến Bạch Thành nữa."
Tần Thanh Man vì sự ngây thơ của Hoàng Uyển Thanh mà mặc niệm trong lòng.
Đồng thời cũng nghĩ đến nguyên chủ.
Nguyên chủ lúc trước cũng đơn thuần như vậy, nếu không cũng sẽ không mang vật tư trong nhà đưa cho gia đình mấy ông chú mượn, cô ấy nghĩ đến người thân máu mủ, kết quả những người thân này lại không có một ai thật lòng quan tâm đến sự sống chết của những con người đơn thuần như các cô ấy hết.".
"Uyển Thanh, ngày mai chúng ta đi sư bộ." Tần Thanh Man sẽ không để Vệ Lăng đội cái nồi [2] này đâu.
[2]Đội nồi: nhận thay tội của người khác, bị đổ vỏ, vu khống, cũng có nghĩa tương đương với “đổ vỏ”.
Hoàng Uyển Thanh lại muốn rút lui, anh trai cô ấy cũng không ở sư bộ, đi sư bộ không phải sẽ gặp phải Vệ Lăng thật sao, chỉ cần vừa nghĩ tới Vệ Lăng, cô ấy thực sự rất sợ hãi, thế nên trên mặt cũng có chút do dự, "Thanh Man, mọi chuyện đều đã nói rõ ràng rồi, chúng ta không cần thiết phải đi sư bộ bộ nữa đi?"
"Không được, phải đi, nhất định phải đi." Tần Thanh Man tự có cách nghĩ của mình.
"Tại…..tại sao thế?" Hoàng Uyển Thanh vẫn là quá ngây thơ
Tần Thanh Man lại lý trí vô cùng, "Bất kể là cô, hay là Vệ Lăng, cũng đều không thể cứ không rõ ràng mà chịu oan ức này được, việc này nhất định phải để gia đình mấy người đều biết hết."
Hoàng Uyển Thanh căng thẳng, bắt đầu dùng sức ôm lấy cánh tay Tần Thanh Man, "Thanh …. Thanh Man, có thể đừng làm lớn chuyện không?" Cô ấy không muốn để người trong nhà biết chuyện, bởi vì người trong nhà biết rồi cô ấy sẽ bị đưa về.
Trở về rồi sẽ không gặp được anh trai của cô nữa.
"Đừng sợ." Tần Thanh Man vỗ vỗ cánh tay Hoàng Uyển Thanh, giải thích: "Uyển Thanh, cô cùng với chị họ cô đã đổi nơi để xuống làm việc rồi, cô ấy chắc chắn ở trước mặt cô giành lấy nơi cô vốn dĩ phải đi rồi, đây là việc đã thành sự thật không thể thay đổi được, cho dù năng lực của cha mẹ cô có lớn thế nào đi nữa cũng không vượt qua tình thế chung được."
Cô đây là đang ám chỉ cho Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh đã hiểu, trên mặt cũng có chút huyết sắc, "Ý của cô tức là tôi có thể không cần phải rời khỏi Bạch Thành đúng không?"
"Đúng vậy, từ lúc cô rời khỏi Kinh Thành thì quan hệ lương thực (sổ gạo) của cô đã được phân định tới Bạch Thành bên này rồi, quan hệ đã được chuyển qua rồi muốn quay lại sẽ rất khó, đến cả con cái của lãnh đạo cũng không có được đãi ngộ này." Tần Thanh Man vẫn biết một chút tình hình thời kỳ này.
"Quá tốt rồi."
Hoàng Uyển Thanh yên tâm thả cánh tay Tần Thanh Man ra, đồng thời dùng tay vỗ vỗ ngực mình.
Tần Thanh Man nhịn không được nhắc nhở: "Cô không sợ nếu ở đây không tìm được anh trai sẽ làm lỡ mất tuổi xuân à?" Tình cảm thuần túy như vậy đúng là chỉ ở thời đại này mới có.
Điều cô càng lo lắng hơn là có khi anh trai trong miệng Hoàng Uyển Thanh, nói không chừng đã lập gia đình rồi.
Hoàng Uyển Thanh năm nay 23 tuổi, cái vị đã từng tên là Tề Vệ Anh kia là anh trai, cho thấy đối phương lớn hơn Hoàng Uyển Thanh một, hai tuổi gì đấy, ở cái thời đại phổ biến là kết hôn sớm như thế này, 26 tuổi như Vệ Lăng đều đã bị coi là quá lứa rồi, Tề Vệ Anh lúc này thật sự có khả năng đã kết hôn.
Nhưng Tần Thanh Man sẽ không nói những lời này với Hoàng Uyển Thanh.
Có những lời cô có thể nhắc nhở, nhưng có những lời lại không thể nói ra.
Hoàng Uyển Thanh vẫn còn đang đắm chìm trong tưởng tượng tìm thấy Tề Vệ Anh, căn bản không biết Tần Thanh Man đang lo lắng cho mình, ngại đến đỏ bừng cả mặt trả lời: "Không sợ, tôi không sợ, anh trai lúc đó đã từng nói muốn cưới tôi."
Tần Thanh Man:.....Lời của đứa nhóc mấy tuổi mà cô cũng coi là thật.
Nói hết mọi chuyện, Tần Thanh Man cũng đã làm rõ được tiền căn hậu quả, đối với Hoàng Uyển Thanh cũng có chút tâm lý áy náy, nhận thấy thời gian không còn sớm nữa, kéo người lên trên giường nghỉ ngơi.
Vệ Lăng đã nói rồi, sáng sớm mai sẽ đến đón các cô đi sư bộ.
Một đêm này Tần Thanh Man ngủ khá là ngon.
Giải quyết xong chuyện của Hoàng Uyển Thanh, sau khi không còn vướng mắc gì nữa cô làm một giấc đến sáng luôn.
Người ngủ không được là Vệ Lăng với Hoàng Uyển Thanh.
Một người nhớ vợ đến không ngủ được, một người nghĩ đến Tề Vệ Anh không ở sư bộ XXX thì biết đi nơi nào tìm người, cho nên vừa buồn phiền vừa lo lắng