Tần Thanh Man từ cửa ra tới vừa vặn nghe được lời chúc mừng của người dân trong đồn, mặt lập tức liền đỏ rồi.
Nhưng cô cũng không ngượng ngùng, mà cúi người lật trong đống quà lấy ra chỗ bánh kẹo đã mua hôm qua, rải cho mọi người đang đứng phía bên ngoài cổng.
Đồng thời nói: "Cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người, điều kiện gia đình có hạn, đồ đạc cũng chưa được thu dọn, cháu tạm thời không mời mọi người vào nhà được, đây là kẹo mừng hôm qua cháu cùng Vệ Lăng mua ở Cung Tiêu Xã huyện, mọi người tiếp nhận chút không khí vui vẻ, đợi đến ngày tổ chức lễ cưới lại mời mọi người đến tham gia nhé."
Lời nói và hành động của cô đều dựa theo phong tục địa phương mà làm, không có gì không tôn trọng cả.
"Thanh Man nha đầu à, hôm nay là ngày vui lớn của cháu, cháu yên tâm, mọi người nhất định sẽ gửi tặng cháu đủ lời chúc phúc." Mọi người trong nhóm vừa nhặt bánh kẹo, vừa dùng những lời may mắn tốt lành để chúc mừng đôi vợ chồng son Tần Thanh Man và Vệ Lăng này.
Đỗ Hoành Nghị là lần đầu tiên biết được sự nhiệt tình của thôn dân bản địa, đối với những người dân đồn Kháo Sơn càng thêm một phần thiện cảm.
Bởi vì Tần Thanh Man thoải mái thừa nhận quan hệ giữa mình với Vệ Lăng, thêm nữa lại rắc bánh kẹo mừng cưới, cho nên mọi người ồn ào một lúc rồi mới ai về nhà nấy.
Đến lúc này Đỗ Hoành Nghị với Vệ Lăng mới chuyển những đồ đạc xếp trên mặt tuyết vào trong nhà Tần Thanh Man.
Đồ đạc đều được chất ở phòng phía tây của Tần Thanh Man.
Hoàng Uyển Thanh đi theo bên cạnh Tần Thanh Man để giúp đỡ, chỉ là lúc nhìn thấy Vệ Lăng mặt liền đỏ rực cố gắng che che lấp lấp, điều này khiến Vệ Lăng cảm thấy khó hiểu, hắn không biết trải qua một đêm đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoàng Uyển Thanh chắc chắn có gì đó không đúng lắm.
Chuyện của Hoàng Uyển Thanh có chút phức tạp, bởi vì có người ngoài như Đỗ Hoành Nghị ở đây, Tần Thanh Man cũng không tiện nói rõ với Vệ Lăng, định đi sư bộ rồi lại xử lý tiếp.
Cô nhớ Vệ Lăng đã nói đại đoàn trưởng Vương Thừa Bình cũng coi như là "bà mối", vấn đề khó khăn như này đương nhiên là giao cho đại đoàn trưởng xử lý rồi.
"Em dâu, xin chào, anh tên Đỗ Hoành Nghị, là chiến hữu của Vệ Lăng, cấp bậc thấp hơn cậu ấy một chút, cấp đoàn phó, năm nay hai mươi chín tuổi, độc thân, ở tại ký túc xá của sư bộ, mỗi ngày ăn ở nhà ăn, là người Tứ Xuyên, thích ăn vị tê, cay." Đồ đạc đã được chuyển hết vào trong nhà họ Tần, Đỗ Hoành Nghị trịnh trọng tự giới thiệu bản thân với Tần Thanh Man.
Đây là lần đầu anh ấy gặp Tần Thanh Man, mới lần đầu gặp mặt đã vô cùng tán thưởng Tần Thanh Man.
Dáng vẻ xinh đẹp, khí chất thanh nhã, làm người cũng hào sảng thoải mái, vừa nhìn đã biết là người vô cùng dễ ở chung, sau này anh ấy có thể yên tâm đến nhà Vệ Lăng ăn chực rồi.
Tần Thanh Man vốn là không biết Đỗ Hoành Nghị đang có chủ ý gì, nghe xong bài giới thiệu bản thân của Đỗ Hoành Nghị, lập tức liền hiểu ra nguyên nhân do đâu, "Lạp xưởng Vệ Lăng mang về sư bộ, đồng chí Đỗ có phải từng ăn thử rồi?"
"Đúng vậy."
Ánh mắt Đỗ Hoành Nghị nghị lập tức còn sáng hơn cả mặt trời mới ló rạng.
Đây là cô gái thông minh nhất mà anh ấy từng gặp, chỉ dựa vào bài giới thiệu bản thân đã hiểu rõ được mong muốn của mình, thật sự làm cho anh ấy quá cảm động rồi, vừa nãy anh ấy còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để mở lời xin ăn trực.
"Đồng chí Đỗ, sau này có thời gian đến nhà tôi ăn cơm." Tần Thanh Man hiểu rõ Đỗ Hoành Nghị.
Ở những năm này xác thực không có mấy người có tài nghệ nấu nướng, nếu có thể ăn được một bữa cơm vừa ý người ta nhất định sẽ nắm chắc không buông, nếu là cô, cô cũng sẽ chọn làm như Đỗ Hoành Nghị vậy.
Đỗ Hoành Nghị lập tức yên tâm, "Em dâu, phiếu lương thực mỗi tháng của anh liền giao cho cô rồi."
"Được thôi." Tần Thanh Man cười rồi gật đầu.
Đỗ Hoành Nghị đã đạt được mục đích, nhanh chóng nhường lại vị trí, không thấy ánh mắt lạnh buốt của Vệ Lăng đã nhìn chằm chằm anh ấy suốt cả buổi à!
"A Lăng, đến đây cắt mì sợi giúp em, em nhồi bột rồi, trong nhà vẫn còn ít đồ kho, chúng ta ăn sáng rồi lại đi sư bộ." Tần Thanh Man cười rồi kéo Vệ Lăng đi, cô đã sớm nhìn ra được Vệ Lăng có chút ghen tuông.
"Ừm." Vệ Lăng được Tần Thanh Man kéo lấy, tất cả bất mãn lập tức đều biến mất hết.
"Chị ơi, em cũng tới giúp chị." Trong mắt Sở Sở rất háo hức, lật đà lật đật đi theo Tần Thanh Man và Vệ Lăng.
Đỗ Hoành Nghị cũng không hề nhàn rỗi, quay đầu nhìn thấy vại nước trong phòng cũng không còn nhiều nước, lập tức cầm thùng đi ra cạnh giếng múc nước.
Chỉ còn lại một mình Hoàng Uyển Thanh đứng tại chỗ không biết nên làm cái gì.