Tuy lời nói của Đỗ Hoành Nghị không rõ ràng nhưng ý biểu đạt lại rất rõ, điều này làm cho người còn chưa động phòng như cô phải xấu hổ.
“Chị, có thật không?”
Mà hết lần này tới lần khác, Sở Sở lại cứ tìm Tần Thanh Man chứng thực vào đúng lúc này.
Tần Thanh Man không trả lời là đúng cũng không đáp lại là không, cô đỏ mặt, hoàn toàn không dám nhìn Vệ Lăng. Cô cảm giác cả mặt mình sắp bốc khỏi luôn rồi. Nếu không phải mấy người khách là Đỗ Hoành Nghị vẫn còn ở đây thì cô thậm chí còn muốn lao ra ngoài cửa hít thở không khí luôn rồi.
“Đương nhiên là thật.”
Vệ Lăng kịp thời ôm Sở Sở từ trong lòng Tần Thanh Man ra, đồng thời nhìn chăm chú vào mắt Sở Sở, nói: “Sở Sở, sau này em sẽ lớn lên sẽ có người con gái mình thích giống như anh rể, em sẽ lấy cô ấy, sẽ cho cô ấy một ngôi nhà. Đến lúc đó nhà của em với nhà của anh rể sẽ sát nhau, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau nhưng lại không làm phiền nhau, em thấy thế nào?”
Hắn biết Sở Sở rất thông minh, chắc chắn có thể hiểu được ý mình.
Quả nhiên, Sở Sở nghe xong lời Vệ Lăng nói liền nghiêm túc suy nghĩ.
Tuy cậu còn nhỏ nhưng cậu vẫn có mắt nhìn.
Nhà chú với nhà cô đều tách ra khỏi nhà cha mẹ rồi xây lại nhà sau khi kết hôn, sau đó trong nhà sẽ có thêm anh họ, chị họ, trong nhà có càng nhiều người thì lại càng phải có nhiều phòng, nếu không đủ còn phải xây thêm.
“Anh rể, em hiểu rồi.” Sở Sở cảm giác mình đã hiểu.
Vệ Lăng với Tần Thanh Man đồng thời thờ phào một hơi.
Trước đó bọn họ đúng là không để ý đến Sở Sở, cứ nghĩ Sở Sở còn nhỏ, bọn họ xây nhà xong cứ dẫn cậu nhóc đến ở là được, không ngờ cậu nhóc lại cho rằng mình bị bỏ rơi.
Giải quyết xong lo lắng của Sở Sở, Vệ Lăng nhìn thoáng qua bốn người Đỗ Hoành Nghị.
Ăn uống no say rồi, cũng không nên ở lâu, phải về sư đoàn rồi.
Đỗ Hoành Nghị cũng biết lời vừa nãy của mình làm Tần Thanh Man ngại, cũng không ngồi yên nỗi nữa rồi. Đúng lúc Vệ Lăng quăng ánh mắt tới, anh ấy nhanh chóng kéo mấy người Tả Cao Bằng đứng dậy chào tạm biệt.
Tần Thanh Man đúng là có ngại thật nhưng cũng không giận chó đánh mèo.
Lúc mấy người Đỗ Hoành Nghị rời đi, cô vẫn lấy lạp xưởng đưa cho mỗi người vài đoạn. Đều là chỗ cô đã nấu chín rồi để nguội. Lạp xưởng này lấy về chỉ cần chế biến qua một chút là có thể ăn, mùi vị khá được.
“Cảm ơn em dâu.”
Được Tần Thanh Man tặng quà quý, mấy người Đỗ Hoành Nghị thụ sủng nhược kinh.
“Có rảnh thì cứ tới nhà em ăn cơm.” Tuy mặt Tần Thanh Man vẫn còn đỏ nhưng cử chỉ lại thoải mái.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị đạp chân lên bóng đêm, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Trên đường trở về, mấy người đều không nói gì nhưng trong đầu họ lại luôn xoay chuyển, nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của Vệ Lăng, bọn họ cũng bắt đầu mong đợi với hôn nhân.
“Lần trước Ủy viên chính trị nói muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi.” Đi được nửa đường, Đỗ Hoành Nghị đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Tả Cao Bằng với Viên Hướng Dương cũng trăm miệng một lời nói tiếp: “Ủy viên chính trị cũng nói thế với tôi.”
“Vậy chúng ta đi tìm Ủy viên chính trị đi.” Đỗ Hoành Nghị nhếch miệng nở nụ cười.
Ủy viên chính trị Trương hoàn toàn không biết quả bom trước đó ông ấy chôn lại nổ vào hôm nay.
Nhà họ Tần, sau khi mấy người Đỗ Hoành Nghị rời đi, Vệ Lăng liền ngoan ngoãn đi thu dọn bát đĩa mang vào phòng bếp rửa. Hắn biết Tần Thanh Man vẫn còn chưa hết ngượng ngùng.
Yên lặng nhìn bóng lưng của Vệ Lăng, Tần Thanh Man đi sửa sang lại chăn đệm.
Đêm qua Hoàng Uyển Thanh ngủ lại nên cô dùng bộ chăn đệm trước đó Vệ Lăng dùng.
“Chị, anh rể cũng đâu phải người ngoài, củi lửa nhà chúng ta không nhiều lắm, không cần phải đốt hai giường đâu. Em thấy nhà anh họ chỉ đốt một cái giường đất, tất cả già trẻ trong nhà đều ngủ chung trên một chiếc giường đất, còn ngủ tốt nữa kia!” Sở Sở nhìn thấy Tần Thanh Man dọn chăn đệm thì đột nhiên nói một câu như vậy.
Tần Thanh Man ôm chăn đệm cứng người lại.
Trong phòng bếp, Vệ Lăng có cái tai nhạy bén nghe vậy lập tức mở cờ trong bụng.
Không uổng công hắn đối xử tốt với Sở Sở như vậy, tên nhóc này bắt đầu trợ công rồi, lại còn là thần trợ công nữa chứ. Chỉ cần nghĩ tới tối nay sẽ được ngủ chung trên một cái giường đất với vợ là cả người Vệ Lăng bắt đầu nóng lên.
Thật sự hận không thể lao ra cửa đi tắm nước lạnh ngay lập tức.